Chương 11: (Vô Đề)

Khuôn mặt của Bùi Chước bị gió thổi qua nơi cửa, mang theo chút se lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt khi áp vào Thái tử, hơi ấm lập tức lan tỏa, nhanh chóng đỏ bừng lên vì nóng.

Tiêu Tuần cảm nhận rõ ràng sự thay đổi này qua làn da trên cổ mình.

Hắn khựng lại, chỉ có nước trà trên tay đổ xuống một nửa. Như muốn trừng phạt sự cứng đờ này của hắn, mỹ nhân xinh đẹp bỗng trút giận bằng cách cắn mạnh lên cổ hắn.

Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám mạo phạm Thái tử điện hạ.

Ngoại trừ Bùi Chước.

Tiêu Tuần biết Bùi Chước đã chạy khắp khu chợ để tìm một thợ khắc bia.

Tìm không được, liền đến chỗ hắn sao? Đây là... cầu xin hắn ư?

Thái tử vì sao không đẩy ra? Thật sự khát cầu nhân tài đến mức này sao?

Bùi Chước xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu xuống đất chết quách cho xong, nhất là khi Tiêu Tuần mở miệng bảo cậu xuống, khiến cậu càng thêm nhục nhã.

Chân mềm nhũn là ngoài ý muốn, nhưng vì cớ gì lại còn bám dính trên người người ta không chịu đi chứ?

Xuống kiểu gì đây? Xuống rồi thì phải làm sao? Thà cứ bám trên người Thái tử giả làm đà điểu còn hơn.

Bùi Chước thầm trách mặt mũi mình dày như làm lớp trưởng lâu năm vậy.

Cậu cũng đâu muốn như vậy.

Bùi Chước khẽ nhắm mắt, trượt người từ trên người Thái tử xuống, nhưng lại không hẳn là trượt hẳn xuống.

Bùi Chước nửa quỳ, nửa nằm sấp trên đầu gối của Thái tử, thở hổn hển: "Xin lỗi, ta thực ra bị... bệnh nhuyễn xương."

"Vừa rồi ra ruộng bị gió thổi trúng, bệnh đột nhiên phát tác, đầu gối không còn chút sức lực nào."

Càng nói, Bùi Chước càng lưu loát như thật: "Bệnh này của ta không thể đi lại lâu được, chưa đến ba mươi tuổi đã phải nằm liệt giường rồi, mỗi ngày ít nhất phải nằm mười canh giờ."

Cho nên, đừng có nghĩ đến chuyện bóc lột cậu cả đời. Dạy xong những gì cậu biết cậu sẽ lập tức về hưu dưỡng già.

Bùi Chước yếu ớt ngước mắt lên, muốn xem phản ứng của Tiêu Tuần, nhưng lại bất ngờ chạm phải đôi mắt đen thẳm sâu không thấy đáy.

Tiêu Tuần cúi đầu nhìn người đang nằm trên đầu gối mình: "Bệnh nhuyễn xương? Đầu gối không có sức?"

Bùi Chước khẽ gật đầu, mái tóc đen nhánh theo động tác của cậu lướt qua vạt áo Tiêu Tuần, dài và mềm mại như mây trôi trên đỉnh tiên sơn.

Tiêu Tuần nhẹ nhàng nắm lấy một lọn tóc lòa xòa ấy, cẩn thận đặt lại sau vai Bùi Chước.

"Lý Nhị, truyền Thái y."

Lý Nhị đứng chờ ngoài cửa, nghe lệnh lập tức đáp lời, bước chân nhanh chóng vang vọng ra xa.

"Đa tạ."

Bùi Chước không hề sợ Thái y, miễn sao lúc này bầu không khí không quá lúng túng là được. Thời hiện đại còn có vô số chứng bệnh kỳ quái chưa thể giải thích, huống hồ Thái y có khám không ra nguyên nhân chân nhuyễn của cậu cũng là chuyện thường tình thôi.

Giờ cậu nên đứng dậy không? Hay là đợi Thái y tới rồi tính tiếp?

Bùi Chước giả vờ khó nhọc chống tay lên đầu gối Thái tử để đứng dậy, rồi yếu ớt mà thất bại.

Cậu khoác trên mình một bộ trường sam trắng muốt, nhẹ nhàng thanh nhã. Nhưng vì vừa chạy xuống ruộng bắt chim, vạt áo đã nhuốm đầy bùn đất màu vàng, lúc này lại vô tình cọ lên y phục tinh tươm, không chút tì vết của Thái tử, để lại một vết bẩn rõ ràng như chứng cứ phạm tội, không khác gì dấu răng ban nãy.

A... làm bẩn Thái tử rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!