Chương 43: (Vô Đề)

Ánh mắt Úc Thanh Đường trầm lại, thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo khó nhận ra.

Trình Trạm Hề dường như chẳng hề để ý, khoác trên mình bộ đồ ngủ màu hồng nhạt cùng đôi dép lê cùng màu, hai tay bưng hai cái ly. Cô khẽ mím môi dưới, tỏ vẻ ngượng ngùng vì đã làm phiền người đối diện:

"Úc lão sư có chìa khóa dự phòng không? Có thể giúp tôi mở cửa được không?"

Gương mặt Úc Thanh Đường thoáng hiện lên chút ngạc nhiên.

Hóa ra không phải cố ý?

Tự trách mình vì đã dùng tiểu nhân chi tâm đo lòng người quân tử, Úc Thanh Đường âm thầm sửa lại ấn tượng về Trình Trạm Hề trong lòng mình, làm sáng rõ thêm hình tượng trong sáng của cô.

"Có, để tôi lấy cho cô." Úc Thanh Đường dịu giọng đáp.

"Cảm ơn Úc lão sư." Trình Trạm Hề khẽ cúi người, "Xin lỗi đã làm phiền."

"Không có gì đâu."

Úc Thanh Đường mở cửa căn hộ 2101, không tỏ vẻ khó chịu khi Trình Trạm Hề đứng nơi cửa ra vào. Nàng ngồi xuống trước tủ tivi, kéo ngăn kéo ra và lấy một xấp chìa khóa lớn.

Tìm được chìa khóa căn hộ 2102, nàng đứng dậy và nhận ra Trình Trạm Hề đã quay lưng về phía cửa để tránh sự hiểu lầm.

"Trình lão sư."

Trình Trạm Hề quay người lại, nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay đối phương, một lần nữa nói lời xin lỗi: "Thật ngại quá."

Trong tòa nhà này, chỉ có căn phòng của Úc Thanh Đường là dùng khóa vân tay điện tử, những phòng còn lại đều dùng ổ khóa cơ học truyền thống do nhà phát triển cung cấp. Nếu khách thuê muốn dùng khóa mật mã, họ sẽ phải tự bỏ tiền thay đổi.

Úc Thanh Đường dùng chìa khóa dự phòng mở cửa giúp cô, ánh sáng rực rỡ từ căn phòng tràn ra, để lộ bố trí ấm áp của phòng khách.

Úc Thanh Đường không khỏi liếc nhìn thêm, rồi quay người lại nói: "Nếu Trình lão sư hay quên mang chìa khóa, tôi khuyên cô nên đổi sang khóa điện tử, sẽ tiện hơn nhiều." Sau một thoáng ngập ngừng, nàng nói thêm: "Sau khi thay khóa, đưa hóa đơn cho tôi, tôi sẽ thanh toán."

"Cảm ơn Úc lão sư đã gợi ý, tôi sẽ cân nhắc." Trình Trạm Hề mỉm cười đáp, "Thực ra trí nhớ tôi không tệ đâu, hôm nay chỉ là tình huống ngoài ý muốn thôi."

Cô thực sự không muốn đổi sang khóa vân tay hay mật mã, vì như vậy Úc Thanh Đường sẽ không có vân tay hay mật mã để vào nhà cô bất cứ lúc nào.

Mặc dù hiện tại Úc Thanh Đường có vẻ không muốn bước vào căn hộ của cô, nhưng nếu trong tương lai có cơ hội thì sao? Nếu cô đổi khóa, chẳng phải sẽ tạo thêm một rào cản? Trình Trạm Hề chỉ ghét họ có quá nhiều khoảng cách, làm sao có lý do lại tự tạo thêm rào cản cho mình?

Còn về vấn đề an toàn, tầng một có nhân viên quản lý trực 24/24, bảo vệ tuần tra thường xuyên, hệ thống báo động hồng ngoại, đó mới là hệ thống an ninh chính của khu chung cư này. Trình Trạm Hề hoàn toàn không lo lắng.

Cô đã để dành cho Úc Thanh Đường lời mời ngầm "cửa nhà tôi luôn rộng mở", còn bận tâm gì đến một chiếc khóa điện tử?

Nghe Trình Trạm Hề nói vậy, Úc Thanh Đường không ép cô thay đổi khóa, chỉ khẽ gật đầu, nói: "Chúc Trình lão sư ngủ ngon."

Trình Trạm Hề đứng dưới ánh đèn nơi cửa ra vào, làn da trắng hơn cả tuyết.

"Ngủ ngon," người phụ nữ mỉm cười đáp lại.

Cánh cửa căn hộ 2101 đóng lại, Úc Thanh Đường tựa lưng vào cửa, lắng nghe tiếng đóng cửa khác từ bên ngoài.

Nàng nhìn qua lỗ mắt mèo để xác nhận, hành lang hoàn toàn trống vắng, không một bóng người, rồi mới đi vào trong.

Trình Trạm Hề vào bếp, vừa rửa tách trà vừa hồi tưởng lại những gì vừa thấy trong nhà Úc Thanh Đường.

Bố cục căn hộ giống hệt căn của cô, không có cải tạo gì thêm. Phòng khách rất trống trải, trên bàn trà chỉ có điều khiển TV, còn lại cùng với bàn ăn đều sạch sẽ gọn gàng. Bàn ghế đặt đúng vị trí, ghế đẩy vào trong bàn, tất cả toát lên vẻ lạnh lùng như không có sự sống, giống như văn phòng không người vậy.

Trình Trạm Hề đóng sầm cửa, một phần cố ý, một phần vô tình.

Chân cô vừa chạm vào cửa thì nhớ ra mình không mang chìa khóa, nhưng rồi thuận nước đẩy thuyền mà đóng luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!