Gần cổng trường có một cửa hàng tiện lợi.
Úc Thanh Đường không đáp lời, ánh mắt hướng về phía cửa hàng tiện lợi không xa, nơi bình thường sẽ có bán những chiếc ô che mưa.
Hôm nay, thời gian ở bên Trình Trạm Hề quá lâu, theo bản năng trong lòng Úc Thanh Đường nảy sinh cảm giác ra không ổn. Nàng khẽ mấp máy môi, định gợi ý mua hai chiếc ô riêng để về nhà, thì bỗng một tia chớp trắng lóe lên trong đồng tử, tiếng sấm vang dội, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống.
Mưa đập lộp bộp trên lá cây, xuống mặt đất, bắn lên những vệt bùn nhỏ.
Học sinh che áo khoác lên đầu, tán loạn bốn phía trước cổng trường, có người chạy về nhà dưới mưa, có người núp vào gần đó tránh mưa.
Mưa rơi trên hàng mi dài của Úc Thanh Đường, nàng khó chịu chớp mắt xua đi giọt nước, vừa bị xối hai lần thì đỉnh đầu bỗng không còn cảm thấy mưa nữa.
Ngẩng đầu lên, một chiếc áo khoác màu trắng đập vào mắt, Trình Trạm Hề chỉ còn mặc một chiếc áo thun đen mỏng sát thân, dựa vào ưu thế thân cao tay dài, đã choàng áo khoác lên đầu Úc Thanh Đường như một chiếc ô.
Nửa người Trình Trạm Hề phơi ra ngoài, áo thun đen ướt đẫm làm màu sắc càng trở nên sâu thẳm, dính sát vào cơ thể, từng giọt nước không ngừng chảy dọc từ cánh tay xuống, những lọn tóc rủ trước mặt cũng đẫm nước.
"Chúng ta đi thôi!" Giữa tiếng mưa rào, giọng Trình Trạm Hề dù cố gắng lớn tiếng vẫn có phần mơ hồ, chìm vào trong bức màn mưa.
"Đi thôi!"
Đôi môi đỏ của cô khẽ mấp máy, dường như đang nhắc lại với Úc Thanh Đường thêm lần nữa.
Mà Úc Thanh Đường, ẩn mình trong khoảng không gian an bình cô tạo ra, tai không nghe được gì nữa, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ người con gái rất gần bên cạnh, hơi thở nặng nề cùng sự thúc giục vội vàng, đôi môi đỏ mọng im lặng mở khép, hòa cùng tiếng mưa rơi xào xạc, như một tấm lưới vô hình mềm mại, dệt tỉ mỉ dày đặc trong tim nàng, ghi khắc khoảnh khắc này vĩnh viễn vào ký ức.
Người qua kẻ lại xung quanh, thỉnh thoảng có ánh mắt tò mò liếc nhìn rồi vội vã bước qua, giống như một cảnh phim bị kéo chậm.
Úc Thanh Đường không đáp lời, Trình Trạm Hề từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn đứng dưới mưa, không nhúc nhích, nước mưa từ gương mặt cô chảy xuống cằm, nhỏ giọt, nhỏ giọt.
***
Mãi sau này lúc họ cùng một chỗ, một ngày mưa nọ, Trình Trạm Hề đang trong trạng thái chuyên chú vẽ tranh trong phòng vẽ thì bị giật mình bởi tiếng sấm bên ngoài cửa sổ, cô vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài đưa ô cho Úc Thanh Đường.
Trên đường về nhà, Úc Thanh Đường kéo cánh tay cô, bỗng nhiên bật cười ra tiếng.
Trình Trạm Hề ngơ ngác không hiểu.
Úc Thanh Đường đem mặt rúc vào bả vai cô, mềm giọng nói: "Xin lỗi em, hôm đó làm em bị ướt mưa lâu như vậy."
Trình Trạm Hề đổi tay cầm ô, thuận thế sờ sờ gương mặt mịn màng của người con gái, hỏi: "Em còn muốn biết tại sao lúc đó chị vì cái gì không trả lời em?"
Úc Thanh Đường dừng bước, đối diện với cô.
Mưa vẫn rơi trên mặt ô, lộp bộp lộp bộp, dưới ô lại khô ráo ấm áp.
Úc Thanh Đường nghiêm túc nhìn cô, nói: "Chị muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó, chỉ có chị và em."
Trình Trạm Hề nghe vậy nhíu mày: "Chị thích em sớm vậy sao?"
Úc Thanh Đường cười: "Em không nghĩ là chị đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên sao?"
Trình Trạm Hề nghiến răng, vẻ mặt dữ dằn nhưng không nỡ dùng sức, chỉ nhẹ nhàng véo má nàng.
"Vậy còn bây giờ?" Trình Trạm Hề hỏi. "Còn muốn thời gian dừng lại không?"
Úc Thanh Đường ôm eo cô làm nũng: "Không muốn nữa, chị đói rồi, muốn ăn cơm em nấu."
***
Đến lần thứ năm Trình Trạm Hề hỏi, Úc Thanh Đường cuối cùng cũng khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng đáp: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!