Chương 26: (Vô Đề)

Câu nói vừa rồi như một đòn phủ đầu, khiến Úc Thanh Đường phải nuốt lại câu hỏi đang chực trào ra khỏi cổ họng.

Chính nàng là người đã nói muốn về nhà trước, nên giờ làm gì có tư cách để chất vấn người khác.

Nhưng sau khi nói xong câu đó, Trình Trạm Hề vẫn mỉm cười giải thích: "Tôi tình cờ đi ngang qua, thấy đông người nên ghé vào tham gia náo nhiệt."

Úc Thanh Đường gật đầu, không tìm cách bào chữa cho mình.

Hai người họ tự nhiên đứng trước cùng một bức tranh, giữa họ là khoảng cách vừa đủ một người, khoảng cách an toàn trong giao tiếp xã hội mà Úc Thanh Đường luôn duy trì.

Trình Trạm Hề đứng ở phía ngoài, hơi cúi đầu nhìn gò má của nàng, và giọng nhỏ đến mức chỉ hai người có thể nghe thấy, cô hỏi: "Cô thích tranh của Trình Mặc sao?"

Úc Thanh Đường để ánh mắt rơi lên bức tranh, thờ ơ đáp: "Chỉ xem cho biết thôi."

Trình Trạm Hề khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm, để nàng được thưởng thức bức tranh một mình.

Bức tranh trước mặt có tên "Mèo ngồi trên đồng hồ", một trong những tác phẩm thể hiện phong cách cá nhân mạnh mẽ nhất của Trình Mặc, cũng là tác phẩm được cô đặc biệt yêu thích. Khi triển lãm ở Venice, đã có người đề nghị mua với giá cao, nhưng Trình Trạm Hề từ chối.

Bức tranh không mô tả bất kỳ hình thù hay sự kiện cụ thể nào, chỉ là những đường nét phác thảo và những mảng màu tô vẽ, tỉ lệ không hài hòa, như thể một hình ảnh vỡ nát trong gương, vặn vẹo nhưng vô cùng ấn tượng, trông có vẻ kỳ quái khó hiểu. Loại tranh này không thể chỉ nhìn qua loa, mà cần phải đào sâu vào từng chi tiết để hiểu được ý nghĩa thực sự mà họa sĩ muốn truyền tải.

Úc Thanh Đường chỉ nhìn khoảng ba phút rồi di chuyển đến bức tranh tiếp theo.

Trình Trạm Hề trố mắt nhìn: Nàng không thích sao?

Sau đó, Úc Thanh Đường xem càng lúc càng nhanh, chỉ dành ba phút cho hai bức tranh.

Trình Trạm Hề: "..."

Nếu là người khác có thái độ xem tranh kiểu "trâu gặm hoa mẫu đơn" như vậy với các tác phẩm của cô, có lẽ Trình Trạm Hề đã lễ phép mời họ ra ngoài.

Thực ra, cô không phải chưa làm qua.

Lần đầu tiên cô tổ chức triển lãm tranh là tại một phòng trưng bày ở Paris. Lần đầu tiên luôn khác biệt, dù không ai biết mặt cô, nhưng cô vẫn trang điểm nhẹ để đến xem triển lãm. Ngay buổi chiều đầu tiên, cô đã gặp một người hoàn toàn không hiểu hội họa, chỉ trỏ và bình phẩm lung tung, râu ông nọ cắm cằm bà kia về các tác phẩm của cô với người bạn đi cùng.

Trình Trạm Hề đã liên hệ với nhân viên triển lãm, nói rõ một phen rồi trực tiếp mời vị khách mù mờ kia ra khỏi phòng trưng bày.

Phía trước bức "Mèo ngồi trên đồng hồ" đang có hai nữ sinh đại học ăn mặc sành điệu.

Cô gái mặc áo vàng liếc nhìn qua và nói: "Bức tranh này sao mà lộn xộn thế?" Cô ta không có khống chế âm lượng, nên giọng vang lên đột ngột trong không gian yên tĩnh của phòng triển lãm, khiến nhiều người quay lại nhìn nhíu mày, im lặng biểu thị bất mãn.

Luôn có những người như vậy, phá hỏng bầu không khí tại các triển lãm.

Cô gái áo vàng im lặng, giả vờ như không có chuyện gì và tiếp tục xem tranh.

Những người khác cũng quay lại với việc của mình.

Trình Úc hai người đứng không xa hai nữ sinh đó, nghe thấy cô gái mặc váy dài nhẹ nhàng nói: "Đừng nói linh tinh, đây là nghệ thuật."

Cô gái áo vàng cười khẩy: "Bôi vài nét là gọi nghệ thuật à, vậy tôi cũng vẽ được."

Lần này giọng cô ta nhỏ hơn, chỉ những người đứng gần mới nghe thấy. Họ lắc đầu và yên lặng cách xa chút.

Cô gái váy dài có vẻ không hài lòng: "Cậu có vẽ thì cũng phải có người chịu bỏ tiền mua chứ. Cậu nghĩ những người bỏ ra số tiền lớn để mua tranh là những kẻ ngốc sao? Họ không hiểu hơn cậu?"

Cô gái áo vàng với vẻ mặt như thể cả thế giới u mê còn mình thì tỉnh táo, khinh thường nói: "Vì vậy tôi mới nói, nghệ thuật hiện đại chẳng qua là trò lừa bịp. Những thứ này ngay cả bố cục cơ bản cũng không có, đại đa số người xem chẳng hiểu gì cả, cũng không phân biệt được hay dở thế nào. Chỉ cần đấu giá với giá cao là sẽ được cả thiên hạ biết đến. Ai biết được những người mua có thực sự hiểu không, chỉ cần khiến mọi người cảm thấy nó khó hiểu nhưng giá trị là được, giống như chiến lược tiếp thị kim cương vậy."

Úc Thanh Đường nghe mà chịu không được nhăn mày, nghĩ muốn ngoảnh đầu xem rốt cuộc là ai đang nói hươu nói vượn.

Bỗng nàng nghe tiếng cười nhạo từ bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!