Bên trái là nữ sinh buộc đuôi ngựa với khuôn mặt thanh tú, trông như lớp trưởng của lớp 10-7, nhưng Úc Thanh Đường lại nghĩ hình như cũng có nột nữ sinh ủy viên văn nghệ của lớp 10-9 cũng có vẻ ngoài tương tự.
Bên phải là nam sinh với làn da ngăm, vóc dáng cao lớn. Những cậu trai nghịch ngợm ngồi hàng sau hình như đều có dáng vẻ cao to như vậy.
Không loại trừ khả năng Trình Trạm Hề đã tình cờ gặp họ ở văn phòng học sinh rồi giúp họ gọi lão sư.
Úc Thanh Đường im lặng một lúc, chọn cách an toàn nhất bằng cách nhìn thẳng vào người duy nhất nàng biết chắc
- Trình Trạm Hề, ánh mắt lộ ra sự dò hỏi: "Trình lão sư?"
Trình Trạm Hề đáp: "Lý Lam và Ngô Bằng có một ý tưởng muốn nói với cô."
Ánh mắt Úc Thanh Đường khẽ động, nhìn sâu về phía cô.
Từ ánh nhìn đó, Trình Trạm Hề nhận ra Úc Thanh Đường không có cùng thái độ với mọi người, mà giữa họ dường như có một sự đồng điệu âm thầm. Khóe môi cô không kìm được khẽ nhếch lên.
Úc Thanh Đường thầm nghĩ: Lão sư "báo cáo kiểm tra sức khỏe" này rốt cuộc cũng có điểm tốt.
Sau khi xác nhận hai học sinh này là của lớp mình, Úc Thanh Đường gấp sổ tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía họ: "Nói đi, sắp hết giờ giải lao rồi."
Ngô Bằng lặng lẽ lùi ra ngoài một bước. Lý Lam nhận ra hành động của cậu, liếc mắt không rõ ý, rồi quay về phía Úc Thanh Đường lấy lại dáng vẻ thành thục ổn trọng của một lớp trưởng: "Cuối tháng sau sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa thu..."
Trình Trạm Hề bỗng ngắt lời: "Chờ một chút."
Cả ba người cùng nhìn về phía cô.
Trình Trạm Hề đặt ngón trỏ lên giữa môi, khẽ "suỵt" rồi nói nhỏ: "Chúng ta nói nhỏ thôi."
Văn phòng giờ giải lao rất ồn ào, thỉnh thoảng có học sinh qua lại nộp bài, lấy đồ, đứng trước bàn nghe phê bình, tai mắt rất nhiều. Ôn Tri Hàn lão sư không có mặt, trong phòng chỉ còn hai lão sư xinh đẹp tụ lại một chỗ, góc đó dường như sáng hơn những nơi khác, học sinh ra vào đều muốn liếc nhìn về phía này.
Lý Lam nhìn theo hướng mắt của Trình Trạm Hề, nhìn quanh một vòng, lập tức hiểu ý.
Ý tưởng này tương đối tuyệt diệu, không thể để tiết lộ sớm ra ngoài.
Hai người trao nhau ánh mắt ngầm hiểu.
Úc Thanh Đường ngồi sau bàn làm việc, thấy Trình Trạm Hề và Lý Lam vây quanh bàn, tiến vào khoảng cách giao tiếp của mình, chỉ trừ Ngô Bằng đứng ngoài.
Lý Lam khom lưng như một con mèo, nói chuyện với nàng bằng giọng nhỏ xíu.
Úc Thanh Đường đành phải hợp tác, người nghiêng về phía trước, cúi đầu xuống.
Ngô Bằng đứng canh chừng, vai rộng của cậu nam sinh ngăn trở hơn phân nửa ba người đang thì thầm.
Lý Lam mặc đồng phục xanh trắng sạch sẽ, tỏa hương nắng và xà phòng tươi mát. Đuôi ngựa buộc không cao không thấp, cổ có những lớp lông tơ mềm mại tinh tế. Đồng phục rộng bao bọc thân hình mảnh khảnh, nhưng vẫn thấy được sức mạnh trưởng thành, tỏa ra hơi thở thanh xuân.
Úc Thanh Đường còn phát hiện lớp trưởng có một nốt ruồi ở sống mũi, nhìn có chút duyên.
Úc Thanh Đường khẽ nhắm mắt, nói: "Các em muốn biểu diễn vũ đạo cho đại hội thể thao, phải không?"
Lý Lam lúc đó sợ hãi cực kỳ, mấy chục giây như một năm, nói xong liền lùi lại, suýt nữa núp sau Trình Trạm Hề bảo hộ mình.
Trình Trạm Hề hai tay đặt lên vai cô bé từ phía sau, ngăn bước chân cô bé lùi lại, đồng thời nhẹ nhàng ấn xuống để trấn an. Cô cảm thấy Úc Thanh Đường không đáng sợ như vậy đâu. Là người thân của Úc Thanh Đường trong tương lai, cô cần phải bênh vực nàng một chút.
Lý Lam hấp thu sức mạnh ủng hộ từ Trình Trạm Hề, nuốt nước bọt rồi khó khăn nói: "Đúng vậy, nếu cô thấy không phù hợp, chúng em có thể đổi sang tiết mục khác."
Úc Thanh Đường đáp nhạt: "Không có gì không tốt cả, ý tưởng của em rất tốt, lớp 10-7 có em hẳn là niềm vinh dự của lớp."
Rõ ràng là được khen ngợi, nhưng Lý Lam chẳng thấy chút phấn khích nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!