Chương 17: (Vô Đề)

Úc Thanh Đường từ chối một cách nhã nhặn: "Cảm ơn, tôi không thích ăn sô

-cô

-la lắm."

Trình Trạm Hề: "Không sao, cô mang về cho người thích ăn cũng được."

Úc Thanh Đường nhìn viên sô

-cô

-la hình tròn ánh vàng trên bàn, im lặng một hồi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Tri Hàn đang ngồi đối diện.

Ôn Tri Hàn: "???"

Úc Thanh Đường lại quay đầu, nhìn về phía bàn làm việc của lão sư tiếng Anh Dương Lỵ, nâng giọng hỏi:

"Dương lão sư, cô thích ăn sô

-cô

-la không?"

Dương Lỵ quay đầu lại, Úc Thanh Đường đưa viên sô

-cô

-la cho cô xem.

Đôi mắt Dương Lỵ sáng lên, cô mỉm cười: "Ôi, tôi thích nhất sô

-cô

-la hiệu này đấy, cảm ơn Úc lão sư."

Úc Thanh Đường đáp: "Cảm ơn Trình lão sư mới đúng, là cô ấy mua đấy."

Dương Lỵ: "Cảm ơn Trình lão sư."

Trình Trạm Hề nặn ra một nụ cười: "Không có gì."

Ôn Tri Hàn cúi đầu chấm bài tập bằng bút đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu Úc Thanh Đường dễ dàng nhận quà như vậy, từ năm năm trước cô ấy đã theo đuổi được đối phương rồi.

Trình Trạm Hề ngồi tựa vào ghế, khoanh tay, một ngón tay gõ nhịp trên cánh tay kia, hơi nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.

Buổi trưa trôi qua nhanh chóng. Ôn Tri Hàn hẹn Úc Thanh Đường cùng đi ăn cơm ở nhà ăn, Trình Trạm Hề không chen vào náo nhiệt này.

Nghiêm phòng tử đổ, không phải phong cách của cô. Cô chủ yếu dựa vào sức hấp dẫn cá nhân.

Cô tự mua đồ ăn, mang về văn phòng dùng.

Úc Thanh Đường về nhà ngủ trưa nên đến trường sớm hơn hôm qua một chút. Khi vào cửa, nàng thấy Trình Trạm Hề đang ngồi đọc sách.

Hôm nay trời mát, Trình Trạm Hề mặc áo sơ mi xanh lam nhạt mềm mại hiệu Mạc Lan Địch, cổ áo mở hai cúc, để lộ sợi dây chuyền bạc mảnh mai trên làn da trắng mịn. Mặt dây hình lưỡi liềm đung đưa trên xương quai xanh thẳng tắp. Ánh nắng chiều lười biếng chiếu vào văn phòng, những ngón tay cô đặt nhẹ trên mép trang sách, móng tay cắt ngắn, đều đặn mượt mà, để lộ màu hồng nhạt khỏe khoắn.

Mái tóc nâu đậm dài được buộc gọn sau tai, không đeo hoa tai, trông sạch sẽ lại thanh lịch. Dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, toát lên khí chất dịu dàng.

Úc Thanh Đường không lên tiếng, nhẹ nhàng đi vòng qua bàn làm việc, mở máy tính trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!