Cuối cùng, vào buổi hoàng hôn hôm ấy, ánh chiều rực rỡ đầy trời, mùi mì ăn liền thơm phức lan tỏa khắp bếp. Khi hắn lại một lần nữa định tiến lại gần, Trạch Hòa Sắc cuối cùng cũng thử phản kháng theo nghĩa đen.
Lần này cậu chuẩn bị kỹ càng, một con dao gọt trái cây dài bằng bàn tay đã được giấu sau lưng từ lâu, chuôi dao và lòng bàn tay đều trở nên ẩm ướt. Đến lúc nghi ngờ bản thân có còn nắm chắc được không, thì hắn đã áp sát tới.
Hắn tới vừa lúc. Trước khi cái miệng kia – thứ chẳng bao giờ phun ra được lời tử tế – kịp mở ra, Trạch Hòa Sắc đã ra tay trước.
Cậu dùng một tay kéo cổ hắn, nhìn như đột ngột phát bệnh rồi nhào vào lòng hắn, nhưng thực tế thì cả người đang căng như dây đàn, lợi dụng khoảng cách bất ngờ rút ngắn, tay còn lại vung dao đâm ngược lại.
Mũi dao đâm xuyên qua da thịt, c*m v** bụng hắn, ước chừng đã sâu đủ, cậu dùng sức rút ra. Hắn không kịp đề phòng, bị lực đẩy của cậu ép lùi về sau một bước.
Sau đó là nhát thứ hai, nhát thứ ba.
Trạch Hòa Sắc nhắm chặt mắt, dồn hết sức đâm liên tiếp vài nhát, càng về sau động tác càng loạn, nhịp thở cũng rối loạn.
Rõ ràng chỉ là hành động lặp đi lặp lại, nhưng cậu lại có ảo giác như toàn thân bị rút cạn sức lực. Nhát cuối cùng đâm xong, cậu chống tay vào bếp đứng thẳng dậy, cuối cùng mới dám nhìn thẳng vào hắn – kẻ vừa gánh chịu cơn thịnh nộ của mình.
Cậu tưởng mình sẽ thấy máu đỏ thẫm tràn lan dưới đất, ít nhất cũng phải thấy dấu hiệu của trọng thương, rồi sau đó mới nghĩ đến chuyện liệu mình có buồn nôn khi nhìn tiếp hay không. Có thể hắn sẽ nổi điên, dùng hơi tàn xông đến b*p ch*t cậu – con người to gan lớn mật này. Như vậy cũng tốt.
Sự thật là cậu tính sai rồi. Không có gì cả. Hắn vẫn đứng vững, chỗ bụng bị đâm thủng vài lỗ, rơi ra một đống mảnh vụn trắng nhỏ – nhìn kỹ lại, chẳng qua là vụn giấy – rồi vết thương mau chóng khép lại.
Giữa các ngón tay dính phải những mảnh vụn từ người hắn rơi ra, cậu nhặt lên xem xét, xác nhận cảm giác đó chỉ có thể là giấy vụn. Nhưng chỉ vừa ngơ ngẩn trong chốc lát, những mảnh giấy đó cũng đã biến mất. Trong lúc cậu vẫn còn đang sững người vì những gì vừa thấy, hắn đã dễ dàng giật lấy con dao trái cây, cắm nó lại vào giá dao.
Dao thép chạm gỗ, phát ra tiếng "cạch", đủ để kéo người ta trở lại hiện thực.
Lông mi Trạch Hòa Sắc run lên.
Hắn cất dao xong, lại bước tới trước mặt cậu:
"Lần đầu giết người à?"
Ngữ khí hắn là hỏi, nhưng thực chất là khẳng định cậu chưa có kinh nghiệm.
Trạch Hòa Sắc không biểu cảm, giơ tay túm lấy tay áo hắn:
"Khả năng hồi phục như vậy, trước khi thành quỷ, anh là gián à?"
Cậu quên mất rằng con quỷ này có thể chui vào tường, chỉ là hôm nay chưa phát huy sở trường.
"Gián?"
Hắn như nghe được chuyện cười, cúi người xuống hỏi lại, nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Em không nhận ra à, tầng này gần như không có gián?"
"Phải nói là nhờ có tôi, hễ thấy gián là bóp nát rồi ném xuống tầng dưới. Không cần cảm ơn, chỉ là thấy em ghét nên tiện tay thôi."
Trạch Hòa Sắc buông tay.
Dù hắn tự luyến, nhưng nói không sai. So với chỗ trọ trước, xác suất gặp gián ở đây thấp hơn hẳn, mà đúng là cậu cũng rất ghét loài vật khó tiêu diệt này.
Nhưng cậu thà mỗi tuần xách bình xịt chạy vài vòng quanh hành lang, còn hơn âm thầm nhận "ơn huệ" từ một con quỷ, nhất là khi con quỷ ấy còn ra vẻ muốn khoe công.
"Không cần."
Cậu quay đầu bỏ đi, không buồn đụng tới mì đã nấu, chỉ lạnh nhạt thông báo với hắn bằng ý nghĩ:
"Tôi không cần lòng tốt của anh. Nếu thật sự tốt bụng thì giờ cút khỏi đây đi. Sau khi tôi chết, anh muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến tôi."
Con ác quỷ không đáp lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!