Chương 4: (Vô Đề)

Chín giờ sáng.

Chuông báo thức reo ba lần, Trạch Hòa Sắc mò tay tắt điện thoại, mất nửa phút để chuẩn bị tâm lý rồi mới mở mắt ra.

——Rầm.

Tâm lý vừa gầy dựng xong lập tức vỡ tan thành tro bụi. Khoảnh khắc mở mắt, cậu liền thấy một khuôn mặt ở ngay sát bên.

"Chào buổi sáng." Gương mặt của con quỷ cậu ghét nhất hiện ra với nụ cười giễu cợt, trông rõ là thiếu đòn, "Không ngờ đúng không? Tôi vẫn còn ở đây đấy."

Được lắm, đồ quỷ chết tiệt. Trạch Hòa Sắc đáp trong lòng, lạnh lùng dời mắt đi. Cơn giận lúc mới thức dậy tích tụ thành một đám mây đen vô hình lơ lửng trên đỉnh đầu, cậu hất chăn xuống giường, không định nói thêm lời nào với hắn.

Sáng sớm đã nổi cáu thì cả ngày hôm đó chẳng yên được đâu.

"Tôi là một con quỷ tốt đúng không?"

Rõ ràng là hắn hoàn toàn không hiểu ý cậu. Con quỷ tự bịa ra lời khen, chẳng hề thấy xấu hổ: "Cảm ơn lời khen, em quá khen rồi."

Trạch Hòa Sắc vờ như không nghe thấy.

Bữa sáng có thể giải quyết bằng phương pháp qua loa, ít nhất cũng phù hợp với nửa số buổi sáng trong năm, nửa còn lại thì đơn giản là bỏ qua luôn. Sau khi rửa mặt xong, cậu lục trong tủ lạnh ra một miếng bánh mì sandwich hết hạn, tùy tiện ném lên chảo, rồi pha thêm ly sữa. Cậu gọi đó là "bữa sáng cuối cùng".

Tới đây thì vẫn còn trong phạm vi bình thường.

Cho đến khi cậu ăn xong bánh mì, đang cầm cốc sữa chuẩn bị uống cạn, thì bất ngờ liếc thấy một thứ trong lớp men trắng bên trong thành cốc.

Là khuôn mặt của con quỷ đó.

Vừa nuốt xong một ngụm sữa, Trạch Hòa Sắc suýt nôn hết những gì còn trong bụng khi nhận ra khuôn mặt kia.

Dù sao thì chắc cậu cũng chẳng nôn ra được gì — cả ngày hôm qua gần như cậu không ăn uống gì cả.

"Sao, em bị một con quỷ tốt dọa rồi à?"

Con quỷ mặt mày sáng sủa ấy nhe răng cười, lần nữa ngưng tụ thành hình người, xuất hiện bên cạnh cậu: "Chỉ là chào một tiếng thôi, em cần phải kích động vậy sao."

Trạch Hòa Sắc chọn cách phớt lờ lời hắn nói. Cậu thầm lặp đi lặp lại trong đầu mấy câu vô nghĩa như "mua một tặng một ở tiệm trà sữa", "vé máy bay quá đắt"... mà chẳng thấy con quỷ phản ứng gì.

Vậy nên cậu xác nhận được một điều: kiểu giao tiếp giữa họ hiện giờ không phải là đọc tâm như cậu từng đoán, mà gần với kiểu "giao tiếp có chọn lọc".

Điều đó đồng nghĩa, cậu có thể rủa hắn và tổ tiên hắn cả trăm lần trong lòng, mà bản thân hắn cũng không thể biết được.

Mong là lời nguyền có tác dụng.

Trạch Hòa Sắc quyết định xác nhận lại giả thuyết này thêm một lần nữa cho chắc.

Cậu ngẩng đầu, tưởng tượng mình đang là chủ nợ đòi nợ, ngữ khí phải đủ cứng rắn: "Anh còn nợ tôi một cái gương, một chai nước tương."

"Biết rồi." Con quỷ đáp, nhưng không có chút thành ý nào sẽ bồi thường.

Hắn mặt dày cúi xuống, ghé sát tai cậu nói một câu, còn huýt sáo một tiếng: "Có lẽ sau này còn nợ nhiều hơn nữa ấy chứ."

Trạch Hòa Sắc không muốn phí thời gian và sức lực giận dỗi với hắn.

Ứng dụng thời tiết báo hôm nay u ám cả ngày, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng y hệt. Trạch Hòa Sắc từ bỏ kế hoạch nhảy xuống biển, mở app mạng xã hội ra.

Cậu dùng tài khoản cá nhân, kết bạn không nhiều, biên tập 66 là một trong số đó.

Hôm qua cậu vừa gửi bản thảo, cũng nói là định ngừng cập nhật hoàn toàn, nhưng chưa kịp xem hồi âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!