Diêm Bồi Chu cứ như vậy ở lại bên cạnh cậu, với cơ thể có thể bị nhìn thấy, khiến cuộc sống bình thường cũng trở nên khác biệt đôi chút.
Bộ truyện tranh ngắn không có phần tiếp theo, Trạch Hòa Sắc chỉ thỉnh thoảng ném vài tấm hình vào chủ đề câu chuyện. Hiếm khi cậu gom đủ một bộ chín ô rồi đăng cùng lúc, fan hâm mộ liền xem như quốc yến, có không ít người mê đến nghiện.
Sau đó là kỳ nghỉ đông, thủ phủ tỉnh lân cận tổ chức triển lãm truyện tranh lớn. Lục Lục làm liều trước rồi mới báo, đã giúp cậu đăng ký một gian hàng.
Trạch Hòa Sắc cuối cùng vẫn đi, dẫn theo con quỷ trong nhà.
Cậu ký tên đến sắp gãy cả tay, Diêm Bồi Chu lại vô cùng ân cần, suốt buổi cứ bưng nước đưa tận tay, hoặc hỏi cậu có cần nghỉ ngơi không.
Cảnh tượng con quỷ này săn sóc cậu bị người ta chụp lại, đăng lên Weibo, không biết sao lại bị soi ra cảm giác mờ ám.
Trạch Hòa Sắc lập tức báo cáo những tấm ảnh đó, nhưng vẫn có người bắt đầu nghi ngờ nguyên mẫu nhân vật trong truyện của cậu.
Ngoài đời không thể đem người thật ra ship được.
Chiến lược của Trạch Hòa Sắc là: phủ nhận, tiếp tục phủ nhận. Dù hơi có mùi giấu đầu lòi đuôi, nhưng khi không có bằng chứng, thì cách đối phó tốt nhất chính là phủ nhận.
Diêm Bồi Chu dùng tài khoản phụ của hắn để trả lời, hỏi mọi người cảm thấy tình yêu người – quỷ thế nào, lại hỏi thầy Bạch thích gì. Trong ô nhập văn bản, dòng chữ đã được gõ xong, chỉ chờ nhấn gửi, đúng lúc Trạch Hòa Sắc đi ngang qua, kịp thời ngăn lại.
Diêm Bồi Chu có phần tiếc nuối: "Sao lại không được hỏi chứ? Em là em, anh là anh, cũng chẳng ai biết thầy Bạch là Trạch Hòa Sắc."
Nhưng hắn vẫn chịu dừng tay. Biết nếu nói nữa, Trạch Hòa Sắc sẽ giận thật.
------
Trạch Hòa Sắc đã hoàn toàn quen với cuộc sống có thêm một người bên cạnh.
Còn một tuần nữa là Tết, bên biên tập cũng nghỉ lễ, Lục Lục liên lạc trước, nói có mấy vấn đề muốn gặp mặt trao đổi, Trạch Hòa Sắc đồng ý.
Diêm Bồi Chu bất ngờ: "Em thay đổi rồi đấy."
Ngày hẹn gặp Lục Lục là một ngày trời nắng hiếm có giữa mùa đông.
Lục Lục đến muộn, Trạch Hòa Sắc ngồi chờ sẵn, gọi đồ uống rồi đợi người.
Thực ra đây là quán cà phê Diêm Bồi Chu làm thêm. Do hắn tha thiết yêu cầu, cậu đành đổi địa điểm gặp biên tập sang đây.
Nhưng cũng đặt điều kiện rõ ràng, cậu đặc biệt dặn hắn: "Anh không được phép nói dư một câu nào. Trừ khi bị hỏi thẳng."
Diêm Bồi Chu gật đầu đồng ý.
Trạch Hòa Sắc không nhận ra rằng mình đang tự đào hố cho chính mình.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp biên tập ngoài đời. Biên tập Lục Lục là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, đeo kính tròn khá dày.
Lục Lục ngồi xuống đối diện cậu, đặt túi máy tính lên bàn rồi chào hỏi: "Thầy Bạch? Em là biên tập Lục Lục, gọi em là Lục Lục là được!"
Cô cười để lộ răng: "Đây là lần đầu em gặp thầy Bạch ngoài đời, cảm giác cũng không khác tưởng tượng lắm."
"Hôm nay đến chủ yếu là để bàn chuyện gia hạn hợp đồng—"
Tập tài liệu in sẵn được lấy ra từ túi, đang định đưa cho cộng sự xem, Lục Lục bỗng nhận ra có một người đàn ông đứng sau lưng Trạch Hòa Sắc từ nãy, nhìn không giống khách đang chờ chỗ ngồi.
Cô ngập ngừng, suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Vị này là...?"
Trạch Hòa Sắc đã lường trước sẽ bị hỏi vậy.
"Vệ sĩ." Cậu đáp nhàn nhạt, nhấp một ngụm sữa nóng. Khi đặt ly xuống còn cố ý đụng nhẹ đáy ly.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!