Chương 29: (Vô Đề)

Trạch Hòa Sắc ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ thiên văn trên tháp nhà thờ.

Đã hơn mười một rưỡi. Mà bọn họ mới chỉ ở trong đó hơn một tiếng đồng hồ.

Rời khỏi rạp chiếu phim, Diêm Bồi Chu vẫn quàng chiếc khăn choàng đỏ mà cậu đã tiện tay đưa cho hắn. Chỉ là vừa ra ngoài trời, khăn quàng lại không còn nằm trên tay Diêm Bồi Chu nữa, mà quấn lên cổ Trạch Hòa Sắc, khiến cậu nổi bật lên một vệt đỏ rực.

"Quỷ không sợ lạnh." – Hắn nói thế.

Trạch Hòa Sắc không từ chối.

Vẫn chưa đến giờ tan suất chiếu, người đi trên đường thưa thớt, có vài người mới từ nhà thờ đi ra, tản đi về các hướng khác nhau.

Ngay bên cạnh là lối vào ga tàu điện ngầm, hai bên thang cuốn là những xe hàng rong nhỏ. Có người bán hoa đang rao "năm đồng một bó", xa hơn chút là quầy bán bánh dẻo cầm loa không ngừng gào khuyến mãi đặc biệt.

Diêm Bồi Chu nói sẽ rời đi một lát, cậu cũng mặc kệ hắn, chỉ là ánh mắt vô thức dõi theo dáng hắn rời đi, đến khi bị sạp báo ven đường chắn mất tầm nhìn mới thôi.

Cũng không để cậu chờ quá lâu, chắc tầm lúc cậu ngắm hết mười đầu ngón tay và ngạc nhiên vì tốc độ mọc móng tay của mình, thì Diêm Bồi Chu quay lại, mang theo bó hoa năm đồng được rao bán khi nãy.

Bó hoa nhỏ, hoa ly trắng vây quanh đóa hồng đỏ, Diêm Bồi Chu ôm trước ngực, thong dong bước về phía cậu.

Trạch Hòa Sắc lập tức nghĩ theo chiều hướng xấu nhất: "Anh ăn trộm đấy à?"

Diêm Bồi Chu phủ nhận. Hắn nói rành rọt, giọng điệu trầm tĩnh nghiêm túc: "Anh mua."

"... Mua để tặng cho em."

Trạch Hòa Sắc quét mắt từ trên xuống dưới, cố tình bỏ qua nửa câu sau: "Anh lấy đâu ra tiền?"

Diêm Bồi Chu rút điện thoại ra chỉ cho cậu xem, nói là nhờ ứng dụng này, xem video kiếm xu, cày suốt một tháng mới gom đủ hai chục đồng.

Cậu vẫn thấy đáng ngờ: "Không cần liên kết thẻ ngân hàng à?"

Diêm Bồi Chu bật cười: "Bây giờ em bảo anh biến ra một tờ một trăm cũng được nữa là. Anh từng nói chuyện khoa học trước mặt em bao giờ chưa?"

"Không nói chuyện đó nữa," bó hoa được đặt lên đầu gối cậu, ngay khi cậu còn đang trợn mắt ngạc nhiên, Diêm Bồi Chu đột ngột khụy một gối xuống.

Con quỷ này quỳ một chân trên đất, chẳng hỏi trước lấy một tiếng, cứ thế vươn tay nắm lấy tay cậu:

"... Trạch Hòa Sắc, em có bằng lòng ký khế ước với anh không? Loại khế ước có thể để anh mãi mãi ở bên em ấy."

... Diêm Bồi Chu đúng là đã xem mấy bộ truyện tranh cậu vẽ thời còn ngớ ngẩn rồi.

Trạch Hòa Sắc ngẩn người, quên cả chạy trốn lẫn ngăn cản.

Cậu muốn mắng hắn là đừng có phát điên ở chốn công cộng, ít nhất thì cũng phải tìm một chỗ ít người hơn chứ. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt chân thành của Diêm Bồi Chu, mọi suy nghĩ trong đầu bỗng chốc bay sạch, chỉ còn cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ.

"Anh yêu em." – Diêm Bồi Chu nói, "Anh chắc chắn đây chính là 'yêu' rồi. Càng lúc càng mãnh liệt hơn, là khát khao bảo vệ và chiếm hữu. Phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được cảm giác đồng điệu đó. Có những việc, trước khi làm, đều cần kiềm chế... cho đến khi thời điểm thật sự đến."

Thấy cậu vẫn như đang tắt hệ thống nghe, Diêm Bồi Chu thu lại vẻ mặt, gần như thở dài.

Hắn nói thẳng: "Nhìn thấy em buồn, nhiều lời anh cũng quên mất phải nói thế nào. Cơ thể này... cũng thấy khó chịu."

"... Anh yêu em. Em có thể cho phép anh ở lại bên em đến cuối cùng không?" Hắn ngừng một chút, rồi bổ sung: "Từ đây... đến khi qua cầu."

Một cảm xúc không rõ ràng dâng lên trong lồng ngực, Trạch Hòa Sắc nhận ra ít nhất là vào lúc này, cậu không thể nào bình thường mà đối mặt với Diêm Bồi Chu.

Giờ thì biết phải hỏi ý cậu trước khi dọn vào ở rồi, thế hồi trước sao không biết chứ?

Khi nói "yêu", những gì Diêm Bồi Chu đưa ra rất nhẹ nhàng, cậu có thể nhận lấy hoặc thổi đi, lựa chọn nằm trong tay cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!