Bộ truyện tranh mà Trạch Hòa Sắc đã đăng liên tục hơn một năm cuối cùng cũng kết thúc. Hồi kết được ấn định là một cái kết rất bình thản, theo kiểu hơi OE*
*OE: kết mở.
Cảnh trà chiều được dời đến sau khi mọi chuyện đã yên ổn. Bánh ngọt tinh xảo, hồng trà thơm lừng. Tử tước đã trở thành công tước, cùng vị nữ vương mà y trung thành chạm cốc chúc mừng nhau, rồi câu chuyện dừng lại tại đó.
Chỉ nhìn vào vài khung tranh ấy thôi, hai nhân vật chính có thể là những đồng nghiệp tin cậy, những người đặt nền móng cho sự nghiệp đế quốc, cùng nhau phát triển ánh sáng CP. Nữ vương vẫn có thể toả sáng một mình, kết thúc như vậy cũng có thể xem là cả tình yêu lẫn sự nghiệp đều viên mãn. Dù sao thì, câu chuyện có thể nhìn thấy được đã khép lại.
Truyện tranh hoàn thành, Diêm Bồi Chu nói đó là chuyện tốt, đáng để ăn mừng, rồi kéo cậu ra ngoài, tất nhiên tiền vẫn là cậu bỏ ra.
Họ đi dạo trên quảng trường hình tròn, màn hình lớn của toà nhà đối diện đang chiếu đoạn quảng bá phim kinh dị, ánh sáng đen đỏ lạc lõng giữa ban ngày.
Bộ phim đang được quảng bá rầm rộ. Trên đường trở về, Trạch Hòa Sắc còn thấy tờ rơi nhét trong bảng thông báo của hành lang – chính là tờ quảng cáo của "Kinh hồn Minh Hồ" sắp chiếu. Nhưng mặt trước tờ rơi lại không phải nam nữ chính xinh đẹp, mà là một con thủy quái da xanh đen, chỉ có gương mặt là còn tạm nhìn được.
"Anh muốn đi xem." – Diêm Bồi Chu nhìn cậu, nói.
Nghe như đang hỏi ý kiến, nhưng Trạch Hòa Sắc rất rõ: chuyện hắn đã quyết, thì kiểu gì cũng sẽ làm.
Cậu mặt không cảm xúc, lạnh lùng ném ra hai chữ: "Lý do?"
Diêm Bồi Chu tỏ vẻ khiêm tốn: "Muốn học hỏi cách làm một con quỷ tốt. Gần đây xung quanh không có nhiều tấm gương cho anh học theo, mà bọn chúng lại xấu quá."
Con quỷ này còn muốn thể hiện phẩm chất ham học: "Anh thấy mấy người đang ôn thi ngoài quảng trường xếp hàng vòng ba bốn lượt, chắc là thi lấy chứng chỉ rất quan trọng. Có chỗ nào làm giấy chứng nhận cho quỷ không?"
Ha. Trạch Hòa Sắc chẳng thèm cho sắc mặt tốt: "Muốn thi thì làm việc trước đã."
Diêm Bồi Chu bay lên sân thượng thu chăn ga mới giặt. Trời bắt đầu tối, không thu bây giờ sờ vào sẽ thấy hơi ẩm hoặc bị ám mùi dầu khói.
Thật ra không cần nhắc thì hắn cũng nhớ, ít nhất là theo kinh nghiệm trước giờ mà nói, Trạch Hòa Sắc đã "huấn luyện" hắn khá tốt.
Nếu trên đời có nghề nghiệp gọi là "thuần quỷ sư", Trạch Hòa Sắc tự thấy mình chắc có chút năng khiếu.
"Anh—" Nhân lúc Diêm Bồi Chu không có ở đây, cậu trốn vào góc tường luyện giọng, lén lút chẳng khác gì đang làm chuyện mờ ám.
Âm thanh phát ra vẫn khàn khàn, Trạch Hòa Sắc vẫn chưa quen. Cậu nói chuyện với bức tường dán giấy mới, giả vờ như đó chính là Diêm Bồi Chu đang ẩn thân quan sát cậu: "Anh vẫn nên sớm tìm thú vui mới, rồi thả em ra sớm một chút."
Một người suốt ngày sống tiêu cực như cậu mà lại bị buộc chặt với Diêm Bồi Chu, nghĩ thế nào cũng thấy là một tổ hợp kỳ quặc. Nhưng lời đã nói ra, lại bỗng cảm thấy không nỡ.
Diêm Bồi Chu làm việc xong quay lại, vẫn quấn lấy cậu. Trạch Hòa Sắc mấp máy môi, ban cho hắn một tiếng: "Cút."
"... Hửm?" Diêm Bồi Chu quay đầu lại nhìn, làm như không hiểu. Thật ra là vì cậu nói nhỏ quá, cũng chẳng có chút khí thế nào.
Trạch Hòa Sắc rất nhanh nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
"Anh cút đi." – cậu nhẩm trong lòng, đồng thời ép bản thân phải gằn ra một tiếng "cút" từ cổ họng.
Diêm Bồi Chu cười, niềm vui lan ra trong đôi mắt đen như mực. Ánh sáng hắt vào đôi mắt hắn, khiến Trạch Hòa Sắc bất giác nhớ lại những ngôi sao năm xưa – cả trên trời lẫn trong tay mình.
Trên bầu trời đen sẫm là chòm sao Bắc Đẩu treo cao. Các đứa trẻ trong viện phúc lợi năm đó được dẫn ra sân sau tổ chức hoạt động tập thể.
Cậu từng thấy bạn cùng viện cầm viên đá thuỷ tinh hình ngôi sao, các góc nhô ra đều được mài mòn nhẵn mịn. Đó là viên đá cậu từng nhặt về từ ven đường, quý như báu vật, giấu dưới gối suốt nửa tháng, cuối cùng vẫn bị người ta lôi ra, rồi đập vỡ ngay trong đêm thành những mảnh không ghép lại được.
Ngôi sao của em đã vỡ tan rồi. Cậu viết trong bài văn, mà giờ chẳng còn nhớ lời phê bên dưới nói gì.
Trải qua bao năm tháng, Diêm Bồi Chu đã mang chúng quay về, chia nhỏ ra, luyện thành kẹo, nhét vào lọ thủy tinh, bỏ vào túi cậu bảo cậu đói thì ăn. Mà vì mang về khi chưa nấu xong đã lén ăn thử ít nhiều, cho nên đôi mắt hắn vẫn luôn ánh lên tia sáng lấp lánh.
Trạch Hòa Sắc vẫn còn đang nghĩ ngợi, Diêm Bồi Chu đã bộc phát bản tính thích bị chửi: "Anh thích nghe em mắng anh lắm. Mắng thêm vài câu đi, gọi 'đồ thần kinh' chẳng hạn?"
Hắn tưởng mình đưa ra một đề nghị hoàn hảo: "Đây là câu nghe nhiều nhất, mà anh cũng thích nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!