Tác phẩm tranh vẽ xấu hổ mang tên Tiểu thư và ác ma quản gia của cô ấy không hiểu sao lại hot lên.
Đã một tuần kể từ khi Trạch Hòa Sắc đăng bài, bài đăng vốn đã có chút hot, không biết mấy ngày gần đây theo được cái trend gì mà lượt xem cứ thế tăng vọt, trong khu bình luận tụ tập một đám độc giả năn nỉ cậu vẽ thêm.
Rất nhanh đã đến đêm Giáng sinh. Trạch Hòa Sắc không vẽ tranh ngắn nhiều khung, chỉ đăng một bức tranh chúc mừng Giáng sinh.
Tranh là khung cảnh uống trà chiều thường thấy trong truyện phương Tây, cậu tưởng mình đã kiểm soát độ "nóng" rất tốt rồi, ai ngờ fan cp thật sự lại có thể moi ra hint từ tận trong góc tranh. Từ hôm đó, bộ truyện ngắn này thậm chí còn có cả chủ đề fanmade riêng của mình.
Tình huống như vậy, Trạch Hòa Sắc hoàn toàn mơ hồ. Nhưng nhìn chung thì vẫn là chuyện tốt, ít nhất đã giúp bộ truyện đang đi đến hồi kết trên nền tảng của cậu có thêm một đợt nhiệt độ.
Năm ngày nữa là đến Tết Dương lịch. Ăn tối xong, cậu bị Diêm Bồi Chu gọi ra ngoài, nói là có bắn pháo hoa.
Trạch Hòa Sắc vốn không hứng thú mấy với mấy hoạt động náo nhiệt như vậy, nhưng không chịu nổi Diêm Bồi Chu lải nhải, cuối cùng vẫn theo hắn ra khỏi nhà.
Diêm Bồi Chu dẫn cậu đến một lối đi bộ ven sông, cách xa khu tụ tập đông người, xa đến mức chẳng thấy một bóng người.
Ác quỷ tựa vào lan can, nghiêng người nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười: "Trạch Hòa Sắc, nói rồi đấy nhé, tôi đã đưa em đến xem pháo hoa rồi."
"Có đẹp không?"
"Đêm qua họ thử bắn, tôi cũng đến xem rồi. Dọc sông chỗ có tầm nhìn thoáng không nhiều, tìm đi tìm lại chỉ có chỗ này là hợp nhất." Hắn dừng một chút, lại thần thần bí bí nói: "Hơn nữa, quan trọng nhất là, ở đây cũng chẳng có ai đến."
Câu còn lại như thể cũng chẳng cần nói nữa. Diêm Bồi Chu đứng đó, gãi nhẹ vành tai, Trạch Hòa Sắc đã hiểu hắn định nói gì. Chẳng qua là "tôi biết em sẽ thích", tiếp theo chắc chắn là muốn đòi cậu khen.
Ác quỷ vì tìm được một nơi như thế này mà đắc ý không thôi. Hắn đứng bên cạnh cậu, cùng cậu canh giữ khoảng không gian yên tĩnh này.
Pháo hoa nổ vang, âm thanh vừa xa vừa chân thực. Trên sông phía xa nổ lên mấy chùm pháo hoa xanh lam, dừng một lúc, rồi bắt đầu b*n r* mấy hình thù kỳ lạ.
Giữa không trung hiện lên hai đường cong, xung quanh là vài vòng tròn không hoàn chỉnh, phải tưởng tượng một chút mới nhận ra là khuôn mặt cười – đôi mắt và cái miệng cách nhau khá xa.
Pháo hoa hình mặt cười. Đây là lần đầu tiên cậu thấy.
Trạch Hòa Sắc thất thần, hơi hé miệng, vừa hoàn hồn lại thì bất ngờ chạm phải ánh mắt Diêm Bồi Chu.
Diêm Bồi Chu ngước lên nhìn cậu, chẳng mất tí công sức nào đã bắt được suy nghĩ trong lòng cậu: "Trạch Hòa Sắc, em đang định nói cảm ơn phải không?"
"Câu đó nói nhiều quá rồi, tai tôi sắp chai luôn, em đừng tra tấn tôi nữa."
Chữ "cảm" vừa hình thành đã nghẹn ngay nơi cổ họng của Trạch Hòa Sắc.
Con quỷ này sao có thể chắc chắn như vậy. Cứ như một khi đã nắm được cơ chế phản ứng của cậu, Diêm Bồi Chu liền nảy sinh thú vui trêu chọc, nhất định phải khiến cậu không nói nên lời.
Cậu tức, làm bộ muốn rút lui, Diêm Bồi Chu mặt vẫn giữ nguyên nụ cười bất cần đời, lại cúi xuống, ghé sát tai cậu nói mấy lời thì thầm, khiến cổ cậu hơi nhột: "Trạch Hòa Sắc, em vẫn chưa hiểu à."
"——Tôi muốn nghe mấy lời khác cơ."
Còn có thể nói gì? Theo như mong muốn của Diêm Bồi Chu, là muốn nghe cậu treo chữ "thích" trên miệng sao?
Quá dính môi rồi, cậu không muốn nói ra xong phải để Diêm Bồi Chu giúp cậu gỡ môi ra nữa.
Người ta không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, cách để vừa làm vui lòng ác quỷ, vừa khiến bản thân dễ chịu hơn căn bản là không tồn tại.
Trạch Hòa Sắc giằng co một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi..."
"——Có một chút thích anh rồi."
Da mặt cậu mỏng, câu sau vẫn không thể thốt ra, nhưng Diêm Bồi Chu vẫn nghe được là nhờ vào phương thức giao tiếp họ hay dùng nhất.
"...... Gì cơ?" Diêm Bồi Chu giả vờ, "Pháo hoa bên kia nổ to quá, anh không nghe rõ em nói gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!