Chương 25: (Vô Đề)

Hôm đó ánh sáng rất đẹp, ngoài trời tuy lạnh khô nhưng không ẩm, Trạch Hòa Sắc ở trong căn hộ đã thay sang áo len.

Chiếc áo có hình tuần lộc ở mặt trước, mang chút không khí Giáng sinh — mà thực ra thì cũng sắp hết tháng mười hai rồi.

Vẽ tranh mệt quá, cậu cuộn tròn trong ghế lướt điện thoại. Một nền tảng mạng xã hội cậu hay dùng đột nhiên đề xuất bài giảng dạy ngôn ngữ ký hiệu, Trạch Hòa Sắc lập tức tắt đi, nhấn không quan tâm.

Một người câm không học ngôn ngữ kí hiệu, vì tận sâu trong tiềm thức biết mình sẽ có ngày có thể nói trở lại. Chỉ là ngôn ngữ kí hieuẹ còn chưa học, cậu đã phát hiện một khoản chi tiêu bất thường trong bản sao kê gần đây.

Khóa học luyện phát âm tiếng phổ thông. Tổng cộng ba mươi buổi, bắt đầu từ những câu cơ bản nhất trong sinh hoạt hàng ngày rồi dần dần tiến tới những biểu đạt phức tạp hơn, khẩu hiệu quảng cáo là "Cam kết bạn sẽ làm chủ ngôn ngữ thứ hai trong một tháng, tạm biệt sự lúng túng vì giọng địa phương", so với sách luyện thi phổ thông thì thực dụng hơn, chỉ có điều đối tượng hướng đến quá hiếm.

Trạch Hòa Sắc nhìn chằm chằm vào màn hình mà chết lặng. Cậu chắc chắn mình chưa từng đặt mua cái trò lừa tiền này, cũng không bị mộng du.

Diêm Bồi Chu nhận thấy sắc mặt kỳ quặc của cậu, lượn qua nhìn một cái rồi thản nhiên bảo: "À cái đó hả?"

"Lúc xem mấy ứng dụng mua sắm lỡ tay bấm phải, lại nhấn nhầm cả thanh toán luôn. Coi như quà em tặng tôi đi."

Diêm Bồi Chu vẫn mặt dày như mọi khi: "Sếp Trạch thật tốt bụng, tôi biết mà."

"Nhưng... đó là tiền của tôi mà — !"

Không đắt lắm. Sáu đồng, vừa đủ nạp lần đầu trong một trò chơi otaku. Chỉ cần mở một mục ký họa vặt bán vẽ đồ ăn là Trạch Hòa Sắc kiếm lại được trong mười phút.

Cậu suy sụp là vì cái mục đích tiêu xài đó. Nếu Diêm Bồi Chu chỉ đơn thuần động vào tiền cậu thì thôi, đằng này lại lấy đi mua khóa học online toàn lừa gạt, mà học phát âm lại chạm đến nỗi nhục sâu kín cậu chẳng bao giờ muốn đụng đến.

Đây là chuyện thuộc về nguyên tắc, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng xóa sổ khoản nợ này.

Trạch Hòa Sắc đối đầu với hắn. Sớm muộn gì cậu cũng bắt hắn trả lại.

Diêm Bồi Chu không bị dao động, còn vừa đánh trống lảng vừa biện minh: "Chẳng qua là tôi rất muốn nghe em gọi tên tôi thôi. Cũng không phải đột nhiên, mà là... từ lâu rồi."

Cái tên "Diêm Bồi Chu" — như mọi lần, cậu chỉ lặp lại trong lòng. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần... như đang đếm cừu lúc mất ngủ. Rồi lại quay ra nhìn hắn: "—— Anh nghe đủ chưa?"

"Không phải như thế. Là giọng thật của em cơ."

Diêm Bồi Chu muốn làm mẫu, ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng: "Diêm Bồi Chu. Diêm—— Bồi Chu. Em đọc theo tôi, nhớ cảm giác rung giọng ở cổ họng nhé."

Hắn kéo tay cậu chạm lên yết hầu mình, muốn cậu bắt chước phát ra âm thanh dù chỉ là chút xíu.

Thực ra Trạch Hòa Sắc cũng đã cố gắng. Đầu lưỡi chạm vòm miệng trên, cổ họng như ống bễ cố vận hành. Diêm Bồi Chu nhìn cậu bằng ánh mắt khích lệ, cậu không tránh được, nên đành phải miễn cưỡng phản hồi.

"Diêm——"

Nhưng mặc cậu nỗ lực đến đâu, cũng chỉ bật ra được luồng khí yếu ớt. Cậu chỉ làm được đến đó, không thể tiến thêm bước nữa.

Diêm Bồi Chu biết đó là giới hạn của cậu, liền dứt khoát buông tha.

Trạch Hòa Sắc chế giễu con quỷ, nhiều hơn là tự chế giễu: "...... Anh đừng mơ nữa. Nếu việc tôi gọi được tên anh có nghĩa là ký kết một loại khế ước nào đó..."

Cậu nói thêm: "Tôi không phải người câm từ nhỏ, học cách phát âm chẳng ích gì với tôi cả.

——Chẳng ích gì hết."

Nói xong còn trừng mắt với hắn, cố làm câu nói của mình thêm phần thuyết phục.

Diêm Bồi Chu không để bụng.

"Cứ chờ xem." Hắn đánh cược với cậu, "Em nhất định có thể nói lại được. Nhưng phải theo tôi luyện, bỏ một ngày là hiệu quả lại kém ngay."

Trạch Hòa Sắc tỏ rõ không muốn dây dưa thêm với hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!