Chương 24: (Vô Đề)

Việc chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và căn hộ nên ban đêm không ngủ ngon, là điều mà bản thân Trạch Hòa Sắc cũng đã lường trước được.

Sáng dậy, đầu tóc cậu rối bời, còn Diêm Bồi Chu sớm đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, ngoan ngoãn ngồi trong thư phòng chờ cậu.

"Trạch Hòa Sắc" Diêm Bồi Chu ngồi ngay bên bàn làm việc của cậu, chống cằm hỏi, "tôi có một câu hỏi muốn hỏi em."

Con quỷ ấy rất rõ ràng rằng mình là kẻ phá vỡ trật tự, là kẻ xông vào cuộc sống con người một cách đường đột: "Tôi thấy hứng thú với em, không chịu nổi khi em đau đớn, muốn em biết bản thân mình tuyệt vời thế nào, ích kỷ mà muốn có chỗ bên cạnh em —"

Diêm Bồi Chu lắc quyển "Tổng hợp thiết lập cảm xúc nhân vật" trong tay — chẳng biết lấy từ đâu ra — rồi hỏi: "Thế, cái này có được tính là yêu không?"

Con quỷ ấy có vẻ rất hứng thú: "Nếu nhìn như thế, thì tôi đã yêu em từ rất lâu rồi. Từ ngày em dọn đến, ánh mắt tôi nhìn em đã tràn đầy tình yêu."

"Không." Trạch Hòa Sắc nói, "Chẳng qua anh chưa từng nhìn thấy thứ gì có liên quan tới 'yêu' thôi, dù tôi cũng chưa thấy bao giờ. Chỉ là lơ lửng giữa không trung ngó xuống vài lần không tính, anh không phải người, chẳng thể giống con người."

Làm người hay làm quỷ cũng như nhau, hứng thú đơn phương chỉ có thể gọi là ích kỷ. Cậu có chút tiếc nuối, có lẽ cho đến lúc cậu chết, Diêm Bồi Chu vẫn chẳng bao giờ thật sự hiểu ý nghĩa của từ "ích kỷ".

"Sao lại không tính là từng thấy chứ?" Diêm Bồi Chu cố phản bác, "Một ngày tôi nhìn thấy nhiều người còn hơn em gặp cả tuần, chẳng qua không tiếp xúc sâu hơn với họ thôi."

Trạch Hòa Sắc hiếm khi sẵn lòng tiếp tục tranh luận về đề tài này với một con quỷ: "Vậy thì anh nên thử dọn sang nhà người khác trong tòa nhà mà ở đi, nhanh thôi sẽ lại thấy có người khác thú vị hơn, đáng để yêu hơn. Anh thấy ai cũng có thể yêu được, vì thật ra anh chẳng hiểu gì cả."

"Tôi nghĩ là không đâu." Diêm Bồi Chu đáp, "Mà tôi cũng lười rồi, dính chặt ở đây không đi nữa, em làm gì được tôi?"

Trạch Hòa Sắc cuối cùng cũng hiểu: con quỷ này là đến để chọc giận cậu. Cậu cứ phải cãi nhau với Diêm Bồi Chu làm gì, rõ ràng chưa từng thắng nổi một lần nào.

"Vậy anh cứ yêu đi." Cậu chọc thủng mặt giấy, chẳng buồn làm mình ngây thơ như Diêm Bồi Chu: "Dù sao cũng không chứng minh được, lại chẳng có tiêu chuẩn đo lường. Anh nói là yêu thì là yêu."

Quyển sổ thiết lập dày đến mấy trăm trang vẫn nằm chắc trong tay Diêm Bồi Chu, con quỷ tiếp tục lật trang, thong dong đọc dòng chữ trên giấy: "Theo như ở đây ghi, Trạch Hòa Sắc, em đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, vì thế sau này sẽ có rất nhiều, rất nhiều người yêu em."

"... Cũng sẽ có quỷ yêu em."

Trạch Hòa Sắc không tin. Những tình tiết thế này không cần tham khảo sách vở cậu cũng viết được.

Câu sau rõ ràng là Diêm Bồi Chu bịa ra, nghe kiểu gì cũng kỳ quặc, cậu dứt khoát phớt lờ.

Trạch Hòa Sắc quên hỏi quyển sách đó Diêm Bồi Chu lấy từ đâu, mãi đến khi đi đến cửa mới sực nhớ ra nó là đồ của mình. Quyển sách được một biên tập tặng từ lâu, cậu chưa từng đụng tới, vứt sâu trong giá sách, lại bị Diêm Bồi Chu moi ra.

Lý do xin nghỉ làm đã điền xong, Lục Lục hỏi xin địa chỉ nhà, hôm sau thì quà thăm hỏi từ phòng biên tập đã được gửi đến tận cửa.

Là một thùng táo to do shipper khiêng lên tầng, vỏ hộp đầy màu sắc, chỗ niêm phong còn có hình cây thông Noel.

Quả táo bình an không biết bắt đầu từ khi nào lại thành món quà dịp lễ, nghe như sản phẩm đặc chế trong nước, phần nhiều là chiêu trò marketing, cảm xúc chắc cũng có chút. Trạch Hòa Sắc tính thử, mỗi ngày cậu và Diêm Bồi Chu ăn mỗi người một quả, đến đêm Giáng Sinh vẫn còn dư nửa thùng.

Diêm Bồi Chu đứng nhìn cậu mở thùng. Những quả táo phân loại xong được hắn mang vào bếp, rồi đột nhiên hắn gọi: "Thầy Bạch, vẽ cho tôi một câu chuyện đi..... Chờ tay em lành hẳn rồi cũng được."

Cậu đáp: "Giờ cũng được. Dù sao cũng chẳng có việc gì làm."

-------

Buổi tối Trạch Hòa Sắc uống thuốc giảm đau để ngủ, ban ngày đỡ hơn một chút, miễn cưỡng dùng vẽ tranh để phân tán sự chú ý, lúc đi tháo chỉ còn được bác sĩ khen vết thương lành nhanh.

Diêm Bồi Chu còn đắc ý hơn cả cậu: "Xem ra việc ép em đi ngủ đúng giờ mỗi ngày cũng có ích thật."

Vậy nên tác phẩm mới của họa sĩ manga "Bạch Bất Bách" hoàn thành chỉ trong một tuần, là một truyện ngắn được đăng miễn phí, phản hồi khá tốt sau khi ra mắt.

Lục Lục có theo dõi Weibo của cậu, tối đó đã thấy bài đăng.

[Cái gì gì gì gì vậy ——?]

Cô nhắn: [Lão sư dạo này rảnh lắm hả? Tay thầy hồi phục rồi à?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!