Trạch Hòa Sắc rất rõ ràng nhận ra mình đang mất tập trung.
Cậu đang thái cà chua, định cho vào mì nước. Không cắt theo hình hoa văn gì cả, chỉ là cách thái thô sơ nhất, vậy mà mới đến nhát thứ tư, ngón trỏ đã lệch đường, lưỡi dao rạch một đường sâu hoắm.
Máu trào ra từ khe hở, ban đầu chỉ là một sợi chỉ mảnh, rồi dần dần lan ra, đỏ rực.
Dao không cầm nổi nữa, rơi khỏi tay, lăn một vòng trên thớt rồi nằm yên bất động.
"Lại làm sao—" Diêm Bồi Chu nghe thấy tiếng chạy đến, nhìn thấy vết thương trên tay cậu thì câu sau cũng không cần nói nữa.
Trạch Hòa Sắc cúi đầu. Máu vẫn không ngừng tuôn ra.
Cậu thỉnh thoảng cũng thấy máu, nhưng chưa lần nào thấy nhiều như lần này. Trong hộp màu nước của cậu cũng không có màu nào có sắc độ biến đổi phong phú như máu tươi, lúc đầu là đỏ tươi, khô lại thì sẫm đi.
Hoặc cũng có thể vì quá lâu rồi chưa nhìn thấy. Nếu lỡ mất nửa ngón tay, xác suất trả thù Diêm Bồi Chu lại giảm đi một chút... Cậu còn chưa kịp xẻ ngực hắn ra đã tự tay rạch trúng tay mình trước.
Vết thương sâu quá, cả mảng thịt da gần như tróc xuống, chỉ dùng tay bóp lại thì không cầm nổi máu, chắc chắn phải đi viện.
Trạch Hòa Sắc bỗng thấy buồn buồn một cách khó hiểu.
Cảm giác đau vốn được hệ thần kinh bảo vệ giờ đây cũng mất hiệu lực, cơn đau trên tay nhân lên gấp bội, nước mắt theo đó cũng trào ra. Diêm Bồi Chu lấy băng gạc ra băng tay cho cậu, cậu cố nhịn đau gõ chữ, còn chưa gõ xong điểm đón thì điện thoại đã bị hắn lấy mất.
Diêm Bồi Chu gõ một tràng trên màn hình, sau đó còn đưa cho cậu kiểm tra lại thông tin có sai sót gì không. Con quỷ này học gì cũng nhanh, ngay cả đánh chữ cũng thế. Trạch Hòa Sắc đôi lúc nghi ngờ hắn vẫn còn giữ ký ức kiếp trước, nhưng lại không thể giải thích kiếp trước Diêm Bồi Chu rốt cuộc là sinh vật gì.
Rất nhanh sau đó, xe công nghệ nhận chuyến. Cậu bị Diêm Bồi Chu kéo lên xe, ngơ ngác như không biết nên nói gì.
Máu thấm ra, nhuộm đỏ cả miếng băng gạc. Tài xế cũng để ý tới vết máu đỏ chói trên tay cậu, không nói hai lời liền nhấn ga: "Chúng ta đi cửa nam, vòng theo đường nhỏ, đèn đỏ sẽ bớt được hơn một nửa."
Trạch Hòa Sắc thực ra nghe không rõ nữa. Cậu mở mắt, vô thức hướng về con quỷ kia yếu ớt cầu cứu.
"... Diêm Bồi Chu, đau quá."
Ý thức được mình đang lảm nhảm, Trạch Hòa Sắc lập tức im bặt.
Đau quá mà bị ép đến mức như bị đạp thẳng vào mặt, người bình thường chắc sẽ kêu mẹ, vậy mà phản xạ đầu tiên của cậu lại là gọi tên con quỷ này. Có lẽ do vết thương đau đến mức làm thần trí của cậu rối loạn mất rồi.
Trạch Hòa Sắc với một thái độ khó tin mà tự xét lại bản thân, hồi lâu cũng chẳng thể tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Sự hoảng loạn không thể che giấu, cậu lẩm bẩm: ... Sao lại sợ đau được chứ.
Tại sao lại không thể? Hai người vốn không phải cùng một loài, Diêm Bồi Chu không thể hoàn toàn hiểu lời cậu nói.
Miệng thì bảo không sợ chết, nhưng rốt cuộc vẫn là sợ đau. Con quỷ kia vuốt vuốt lông mày đang nhíu chặt của cậu, đưa tay ra trước mặt cậu: "Đau thì cắn tôi đi. Dù sao cũng giúp được chút ít."
Trạch Hòa Sắc mở miệng, như định nói gì đó, cuối cùng lại nuốt vào. Nỗi buồn dâng lên, cậu không động vào ngón tay ấy.
Ngón tay Diêm Bồi Chu đành cứng đờ tại chỗ. Con người đang dựa bên cạnh hắn cúi đầu.
Trạch Hòa Sắc ngả về phía hắn, toàn bộ trọng lượng dồn vào người hắn. Cậu vẫn rất yên lặng, trên người toát ra một thứ mong manh khó gọi thành tên.
Diêm Bồi Chu không thể không thừa nhận, hắn rất ghét thấy Trạch Hòa Sắc như vậy..... Trạch Hòa Sắc hiếm hoi yếu đuối trước mặt hắn.
Yếu đuối là hành vi chủ động, bị động thì không tính, mà tính ra thì đây là lần đầu tiên hắn thấy được. Rõ ràng hắn đã ở bên Trạch Hòa Sắc ba tháng trời rồi.
Diêm Bồi Chu cũng muốn thở dài. Hôm qua hắn còn vừa nói muốn nhìn thấy nhiều mặt khác nhau của Trạch Hòa Sắc, hơn nữa còn nói thẳng mặt cậu — vậy mà chưa qua nổi nửa ngày, giờ đã muốn rút lại lời ấy rồi.
Hắn chỉ muốn có một Trạch Hòa Sắc bình an, đơn giản, không suốt ngày nghĩ tới chuyện đi chết.
Xe chạy rất nhanh, nhưng đi trên đường bê tông nội bộ nên cũng không xóc nảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!