Chương 22: (Vô Đề)

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc lướt lại dòng weibo đang hot hôm trước, Trạch Hòa Sắc vẫn ngây người ra một lúc.

Thật ra cậu vẫn bị ảnh hưởng. Cậu muốn nói điều gì đó cho bản thân. Diêm Bồi Chu đã dạy cậu rất lâu, không thể nào đến chút phản hồi tích cực cũng không có.

Hắn luôn nói với cậu rằng, muốn làm gì thì cứ làm đi. Nói thì dễ, khó là ở chỗ thực hiện.

Trạch Hòa Sắc biết trong tay mình có gì để dùng.

Có một mẩu giấy, kẹp trong tập phác họa cũ. Trên đó là nét chữ đầy chửi rủa kiểu "mày chết đi", chính là bút tích của đám từng bắt nạt cậu năm xưa. Lúc lấy nó ra lần nữa, cậu thậm chí muốn bật cười. Bản thân khi ấy giữ lại ác ý, còn những thứ thật sự quý giá thì lại vứt đi mất.

Không thể cứ sai mãi như vậy được.

Cậu rất trân trọng những độc giả đã đi cùng mình suốt thời gian qua, những người đến tận bây giờ vẫn tin vào nhân cách cậu, trong đó có lẽ cũng bao gồm cả Diêm Bồi Chu.

Tấm giấy ấy được chụp lại rồi đăng lên weibo. Trạch Hòa Sắc đã chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với những lời lăng mạ mà mình sợ hãi nhất, nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện phần lớn bình luận vẫn là ủng hộ và tin tưởng cậu.

Thậm chí có cả những người bạn cùng lớp trước kia chỉ đứng ngoài quan sát cũng lên tiếng minh oan cho cậu, có người còn nhắn riêng xin lỗi, nói rằng lúc đó không nên giúp đám kia che giấu.

Trạch Hòa Sắc im lặng, thật ra không biết nên trả lời thế nào.

Người từng đăng bài bôi nhọ giờ cũng cuốn xéo, xóa bài, hủy luôn tài khoản. Lục Lục cũng gửi tin nhắn vào lúc ấy:

[Không biết nên nói gì, nhưng thầy Bạch à, bọn em vẫn luôn đứng sau thầy.]

[Lần sau nếu lại gặp chuyện dư luận như vậy, nhớ báo bọn em một tiếng, bên ban biên tập cũng có thể giúp được ít nhiều mà?]

Diêm Bồi Chu ngang nhiên liếc trộm màn hình của cậu, rất hài lòng với tình hình hiện tại:

"... Thế giới chưa chắc sẽ trở nên tốt hơn, nhưng em thì có thể."

Trạch Hòa Sắc lườm hắn:

"Nói như đúng rồi ý? Đồ quỷ tự luyến."

Buổi chiều họ ra ngoài, vừa hay gặp bà cụ hàng xóm dưới lầu. Trạch Hòa Sắc cứng đờ, chỉ gật đầu một cái rồi chạy trốn ngay trước mặt bà.

Ra khỏi cửa chống trộm, Diêm Bồi Chu chạm vào vai cậu:

"Em không định thử nhìn bà ấy thêm vài giây sao? Bà già đó thay mấy bộ răng giả rồi mà cũng không cắn em nổi đâu."

Trạch Hòa Sắc lắc đầu:

"Phiền lắm. Có khi người trong khu này đã đồn đại tôi kỳ quặc rồi ấy chứ, người quá im lặng thì ai cũng ghét."

Diêm Bồi Chu nói:

"Trạch Hòa Sắc, thật ra em trông rất dễ được người ta thích."

Kể cả không phải người cũng thích.

Tất nhiên câu sau hắn không nói ra. Da mặt người mỏng lắm, trêu quá đà là sẽ chui vào vỏ. Diêm Bồi Chu thu lời đúng lúc.

"Những kẻ lên mặt bắt nạt em là do mắt mù, em cứ coi bọn chúng là mấy cây cải trắng sớm muộn gì cũng bị lợn ủi đi. Đừng quan tâm mấy câu chua ngoa chúng nói."

Trạch Hòa Sắc chớp mắt:

"Văn chương của anh thật sự không đáng khen."

Diêm Bồi Chu dứt khoát kết thúc đề tài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!