Ngủ tới tận trưa mới dậy, Trạch Hòa Sắc phát hiện trước cửa có thêm một cái thùng giấy.
Diêm Bồi Chu tháo gói hàng, cậu mới sực nhớ ra đây là chiếc điện thoại miễn phí mà trước đó cậu trúng được từ hoạt động rút thăm trúng thưởng khi nạp tiền điện thoại. Mấy hoạt động kiểu này nhìn là biết không đáng tin, Trạch Hòa Sắc luôn mặc định đó là chiêu trò marketing lừa đảo, lúc tận mắt thấy món quà thật sự thì lại hơi bất ngờ.
Cậu chẳng thiếu đồ điện tử, cái máy mới này liền tiện tay vứt cho Diêm Bồi Chu dùng.
Cậu không quên cảnh cáo đối phương: Không được mang ra ngoài.
Giữa ban ngày ban mặt, nếu có một chiếc điện thoại tự dưng biến mất, đợi đến lúc Diêm Bồi Chu buông tay rồi nó lại xuất hiện trở lại thì thế nào cũng rất quái lạ.
Trạch Hòa Sắc nhét vào máy cái sim cũ lâu không dùng, đồng thời rất dứt khoát quên luôn chuyện cái sim đó từng được liên kết với một tài khoản phụ Weibo chưa từng đăng bài của mình.
Vậy nên, kể từ ngày hôm đó, trên Weibo của cậu bỗng dưng xuất hiện một fan cuồng mới.
Người này vừa vào đã bắt đầu khen lấy khen để, một mặt sưu tầm đủ kiểu từ ngữ, chẳng mấy chốc từ mấy câu kinh điển kiểu "Cái này tôi được xem miễn phí thật sao?" đã tiến hóa thành "Vợ ơi, hôn chết em nha".
Những bài viết kiểu đó cậu đọc cũng nhiều rồi, fan kiểu này cậu cũng từng gặp qua, Trạch Hòa Sắc chưa bao giờ để tâm, chỉ lướt lạnh lùng cho qua.
Tới ngày thứ tư sau khi buổi ký tặng kết thúc, giữa những chủ đề liên quan đến họa sĩ "Bạch Bất Bách", bỗng nổi lên một bài viết tố cáo.
Chủ bài viết tự xưng là bạn học cấp ba của họa sĩ, hồi trung học thường xuyên bị hắn bắt nạt. Tưởng tốt nghiệp là xong, ai ngờ mới đây đi họp lớp, họa sĩ ấy lại thuê người đến đe dọa, bắt hắn giữ kín chuyện cũ, thậm chí còn động tay động chân thật.
Là tình cờ thấy bạn bè chia sẻ ảnh ký tặng trên vòng bạn bè, blogger mới nhận ra "người bạn tốt" kia chính là họa sĩ Bạch Bất Bách. Để tăng độ tin cậy, hắn còn đính kèm một tấm ảnh kỷ yếu làm bằng chứng.
Các blogger lớn trong giới họa tranh ngửi thấy mùi liền ào ào kéo tới. Khi Trạch Hòa Sắc biết chuyện thì sự việc đã bắt đầu dậy sóng. Nhưng lần này dư luận lại không như cậu tưởng, thậm chí còn có những bình luận lạc đề đầy kỳ quặc, nói cậu có nét tương phản rất dễ thương.
Trạch Hòa Sắc nhìn chằm chằm chữ "dễ thương" kia, ngơ ngác không hiểu. Có lẽ, đại khái, có thể là vì trong ảnh cậu trông hơi gầy yếu, không giống người có thể đánh người khác.
Cũng có người nghi ngờ: nếu thật như lời nói, sao không báo cảnh sát? Báo cáo bệnh viện đâu?
Chủ bài viết không trả lời.
Ở nơi Trạch Hòa Sắc không nhìn thấy và không chạm tới được, Diêm Bồi Chu đang dẫn đầu cuộc chiến, lấy ngôn từ sắc bén làm vũ khí. Vì không cần ngủ, hắn có thể online suốt ngày đêm, mồm miệng lại như tẩm thuốc độc, người ta chửi một câu, hắn đáp lại mười câu, chưa từng thua thiệt.
Trạch Hòa Sắc hoàn toàn không hay biết gì. Mãi đến hai ngày sau, khi lấy hết can đảm đăng nhập lại tài khoản, cậu mới nhận ra hướng dư luận lần này tốt đến kỳ lạ.
Rồi cậu phát hiện ra fan mới chiến lực siêu mạnh của mình.
"Hồn Ma Buồn Bã." Một cái nickname xa lạ, có vẻ không phải tài khoản mới. Bài viết ghim đầu giải thích lý do đặt tên: tên thật của hắn có ba họ ghép lại, lại vì đau lòng thay cho thầy Bạch bị hiểu lầm nên lấy tên này làm nickname.
Hắn không giải thích chữ "ma" trong tên từ đâu ra, phần bình luận bên dưới cũng rất ăn ý mà không ai thắc mắc chuyện đó, toàn gọi hắn là "Đại ca buồn bã" và khen ngợi hết lời.
Điểm mạnh của "đại ca buồn bã" này là có thể trực tuyến 24/7, thấy ai nói xấu thầy Bạch là phản kích ngay lập tức, tố cáo, chặn, toàn bộ quy trình không thiếu bước nào, chửi đến mức đối phương câm nín. Đối phương chưa từng tố cáo hắn thành công, vì ngôn từ hắn dùng luôn vừa đúng giới hạn, khiến người ta nghiến răng nghiến lợi mà không làm gì được.
Nói ngắn gọn: xem hắn chửi người rất đã mắt.
Trạch Hòa Sắc nhìn trang cá nhân đầy những bài phản kích của hắn, chỉ biết im lặng.
Cậu đi tìm con quỷ kia: "Là anh làm? ... Không cần thiết như vậy đâu. Ác ý thì luôn tồn tại, ngăn không xuể."
Diêm Bồi Chu lại nói: "Không thử sao biết."
Nói lý lẽ với một con quỷ thì chẳng ích gì, Trạch Hòa Sắc rất nhanh đã từ bỏ ý định thuyết phục hắn.
Cậu tìm một đối tượng so sánh không mấy thích hợp để đánh giá Diêm Bồi Chu: Hắn còn cứng đầu hơn cả người cứng đầu nhất.
"Tất nhiên rồi. Tôi là con quỷ cứng đầu mà." – Diêm Bồi Chu nhe răng cười, nhìn có vẻ còn vui hơn trước.
Trạch Hòa Sắc không hiểu hắn đang đắc ý cái gì. Cậu không nhận ra mình đã có hai ba ngày liên tiếp không nghĩ đến mấy chuyện tiêu cực quá mức. Trong hệ thống đánh giá của Diêm Bồi Chu, đó đã là tiến bộ lớn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!