Chương 20: (Vô Đề)

Trước khi trời tối hẳn, hai người đã về đến nhà. Tùy tiện làm chút gì đó lót dạ, ứng phó Diêm Bồi Chu vài câu — với Trạch Hòa Sắc, mọi thứ vẫn chẳng khác gì thường ngày.

Nhưng đối với Diêm Bồi Chu thì lại có hơi khác chút ít.

Trong lúc Trạch Hòa Sắc rửa mặt, hắn kiểm tra lại ngăn kéo bàn học một lượt, xác nhận con dao tem bị ép trong góc bởi cuốn sổ tay vẫn chưa bị động đến.

Ngoan lắm.

Hắn đưa tay xoa đầu Trạch Hòa Sắc, vốn định khen ngợi một chút, nhưng lại bị cậu gạt ra.

Lạnh nhạt thật đấy.

Diêm Bồi Chu lại càng chắc chắn suy đoán của mình. Trạch Hòa Sắc đúng là có hơi thất thường. Chẳng lẽ lúc hắn không có mặt, cậu đã bị hồn ma khác nhập vào?

Nhưng đến giờ đi ngủ, cảm xúc của Trạch Hòa Sắc lại ổn định trở lại. Cậu thậm chí còn hiếm hoi gọi hắn tới bên giường khi đã chui vào chăn.

Diêm Bồi Chu khó hiểu: "Sao thế?"

Trạch Hòa Sắc thò đầu ra, chìa tay kéo vạt áo hắn: "Muốn nghe anh kể chuyện sau khi chết."

"Tôi nói rồi mà, tôi đâu có ký ức gì đâu." Hắn hơi bất đắc dĩ, đành giúp Trạch Hòa Sắc đắp lại chăn, nhét cái tay không an phận kia về trong: "Em có muốn nghe gì khác không? Tôi có thể đi mượn sách về."

"Đáng tiếc thật đấy." Trạch Hòa Sắc châm chọc hắn: "Thì ra anh cũng đáng thương như tôi, là con quỷ xẹp lép chẳng có câu chuyện nào đáng kể."

Diêm Bồi Chu không đồng tình.

"Em quên rồi à? Tôi từng kể rồi đấy thôi, mấy chuyện đời tư và nhảm nhí trong tòa nhà này. Mỗi ngày ai mặc gì, đi với ai, nhà ai mất chó, nhà ai bị tráo nhầm bưu kiện, tôi đều thấy hết, chẳng lẽ không phải là câu chuyện?"

"... Tôi xem trước rồi kể cho em nghe."

Trạch Hòa Sắc nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Diêm Bồi Chu đành nhượng bộ: "Được rồi. Nếu nhất định phải kể... thì tôi từng đi qua cây cầu đó."

Cây cầu nối giữa thế giới này và thế giới bên kia — hắn vẫn còn một chút ấn tượng.

Hắn kể lại cho Trạch Hòa Sắc một cách chân thực nhất: "Đợi em chết rồi cũng phải đi qua cây cầu đó."

... Khi qua cầu, dưới chân là lưỡi dao, còn có dầu sôi hắt lên người. Không kể đến tiếng gào thét không ngừng khiến tai đau nhức, chỉ cần miêu tả sơ sơ thôi cũng đủ để người nghe tưởng tượng được đó là một trải nghiệm không dễ chịu gì.

Hắn kể bằng giọng dửng dưng, Trạch Hòa Sắc dĩ nhiên không thể bật cười.

Làm gì có ai kể chuyện trước giờ ngủ mà lại kể về địa ngục kinh khủng như thế. Nhưng nếu có thể hù dọa Trạch Hòa Sắc một chút, để cậu sợ mà từ bỏ ý nghĩ tìm cái chết — thì cũng coi như đạt được mục đích.

Nghĩ vậy, Diêm Bồi Chu còn cố tình hạ giọng thấp xuống.

"..."

Thế nhưng lúc hắn quay lại nhìn kỹ hơn thì Trạch Hòa Sắc đã ngủ mất rồi, đèn bàn cũng chưa kịp tắt.

Bóng mờ nhạt đổ lên người Trạch Hòa Sắc, cả người cậu trông nhẹ tênh như tờ giấy nằm trên bàn vẽ, chỉ cần chọc nhẹ là sẽ nứt ra vô số vết rạn, dù có dùng băng dán dán lại cũng chẳng thể trở về hình dáng ban đầu.

Diêm Bồi Chu im lặng, động tác cũng nhẹ hẳn đi, khẽ chạm vào môi cậu.

Mềm mại, hơi ẩm, có lẽ là vì trước khi ngủ cậu vừa uống ngụm nước. Bây giờ đang trong trạng thái thả lỏng, nhìn qua thực sự hấp dẫn.

Hắn vô thức nuốt nước bọt một cái.

Cái loại xúc động này không hề hay ho chút nào, Diêm Bồi Chu lập tức rời khỏi phòng ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau lại quay về, trên tay cầm theo một cây bút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!