Có lẽ hắn có năng lực đọc tâm. Hai năm gần đây đề tài này khá phổ biến, nhưng cậu vẫn chưa từng thử đưa vào làm trong bối cảnh truyện tranh.
Ha....
Trạch Hòa Sắc trừng mắt nhìn kẻ không mời mà đến, lại còn khiến cậu cực kỳ khó chịu này: đọc tâm dùng lên người khác thì dễ chịu lắm hả?
Cậu cũng muốn có. Cậu muốn biết những người hàng xóm trên lầu dưới lầu nghĩ gì về cậu, muốn biết mỗi lần buộc phải ra ngoài tiếp xúc với người khác thì bọn họ nhìn cậu ra sao.
Ví dụ như lúc cậu đến cửa hàng tiện lợi, cậu phải ghi ra những câu hỏi cần hỏi, ông chủ trong lòng sẽ chê cười kiểu gì cái người tốc độ đánh máy và phản ứng chậm như rùa như cậu.
Con quỷ không hiểu.
"Em nói ít thật." Hắn nói, "Ít hơn bà cụ tầng dưới ngày nào cũng sáu giờ đúng ra sân tập dưỡng sinh, và đôi vợ chồng tầng trên, cuối tuần nào cũng gọi bạn về chơi thâu đêm."
Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "... Nhưng cũng chỉ là tương đối."
"Không phải em chửi người giỏi lắm à?"
Hắn khoanh tay trước ngực, cảm thấy buồn cười: "Trong bốn mươi chín ngày qua, trung bình mỗi ngày em đều mắng tôi bị thần kinh một lần."
Trạch Hòa Sắc cố gắng loại bỏ ảnh hưởng từ lời hắn, với đôi tay bị trói, cậu lết đến mép bàn, định lợi dụng cạnh bàn mài cho lỏng nút thắt.
Hắn có vẻ rất tin tưởng vào chất lượng cái cà vạt đang dùng trói cậu, cũng không ngăn cản gì. Hắn đứng lên, thong thả đi lòng vòng trong phòng, rồi dừng lại trước chiếc gương soi đã vỡ nát. Mặt hắn không biểu cảm, nhưng giọng lại chứa đầy tình cảm, mắng một tiếng "thần kinh".
Dù gương mặt kia không có biểu cảm gì rõ ràng, Trạch Hòa Sắc vẫn cảm nhận được sự châm chọc tr*n tr** từ hắn – không có ý định che giấu.
Rõ ràng là hắn đang bắt chước cậu. Hoặc đúng hơn, đây là một kiểu nhại lại quá rõ ràng.
Trạch Hòa Sắc siết chặt nắm tay.
Cùng lúc đó, con quỷ cầm mảnh gương nhỏ bằng bàn tay, thứ vẫn còn sót lại trên khung gương. Hắn bắt chước độ cong nơi khóe miệng và đuôi mắt của cậu khi nhìn hắn.
Hắn cảm thán: Ồ giống hệt biểu cảm người kia trong ký ức của hắn – dưới vẻ lạnh lùng là một cơn sóng thần có thể nhấn chìm cả thế giới, đáng tiếc chỉ mình hắn nhìn ra được.
Quá giống rồi. Hắn đắc ý vì tài năng diễn xuất mới phát hiện ra của mình.
Thần kinh bệnh!
Trạch Hòa Sắc lại muốn chửi. Đây tính là gì, bài kiểm tra nhục nhã à?
Cảm xúc dữ dội dâng lên, trong khoảnh khắc ấy, cậu còn tưởng mình khôi phục khả năng nói chuyện.
Nhưng không. Miệng cậu mở ra, dù là âm tiết của phẫn nộ hay sụp đổ đều không thể phát ra.
Trạch Hòa Sắc bèn kết luận, đây là lần phát bệnh thần kinh nghiêm trọng nhất của cậu, nhưng điều ấy không ảnh hưởng đến việc cậu tiếp tục chửi đối phương.
Từ điển của cậu không có từ "thần kinh bệnh", chỉ có "thần kinh" và "có bệnh". Cậu gộp "thần kinh" và "có bệnh" lại với nhau, mới có ra ba chữ không chính quy này.
Ban đầu là để mô tả triệu chứng của chính mình, mà bảo đúng thì cũng không hẳn. Bây giờ bệnh tình của cậu đã lên một tầm cao mới – cụ thể là: trên thế giới chỉ còn quỷ nghe thấy cậu nói chuyện, mà con quỷ này còn bắt chước theo cách cậu nói..... Nói thế nào thì cũng coi như đang chuyển biến theo hướng tích cực.
Trạch Hòa Sắc nhắm mắt lại.
Nút thắt trên tay bị kéo giật, con quỷ khiến cậu ghét cay ghét đắng lại vòng về trước mặt cậu.
Hắn mở miệng thong dong: "Bốn mươi tám ngày trước, lúc em mới dọn đến đây, còn chưa quen bố trí phòng tắm. Sau khi tắm xong, trượt chân, ngã vào bồn tắm đầy nước."
Xét theo biểu cảm của hắn, hình như không phải đang kể một chuyện buồn cười: "Em sặc nước, trên kệ còn rơi xuống một cái q**n l*t có hoa văn rất chói, vòi sen thì chưa tắt."
"... Rõ ràng ho đến sống dở chết dở, mãi mới hồi lại được, vậy mà lại chìm xuống nước thêm lần nữa. Em đang luyện nín thở à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!