Chương 18: (Vô Đề)

Vẫn là trên sân thượng cao mấy chục mét. Trời trong veo, sương sớm gần như đã tan hết, cả lan can bên rìa sân thượng cũng có thể thấy rõ ràng.

Trạch Hòa Sắc xuất hiện ở giữa sân thượng, ý thức mơ hồ, đại khái hiểu được là mình đang mơ.

Lần này không còn ai ngăn cản nữa. Cậu ngơ ngác nhìn quanh, thậm chí còn thấy hơi buồn.

Một lần lạ hai lần quen, nói đến việc nhảy lầu thì Trạch Hòa Sắc cũng xem như có kinh nghiệm phong phú. Cậu bước tới, trèo qua lan can không chút do dự rồi nhảy xuống, cứ tưởng mình sẽ giật mình tỉnh dậy, nhưng vừa mở mắt ra thì lại thấy mình quay về sân thượng lần nữa.

Kẻ mà cậu chán ghét, kẻ luôn kéo cậu lại – Diêm Bồi Chu – lại xuất hiện.

Không phải là kiểu kéo tay để ngăn cậu rơi xuống như trước, lần này hắn chỉ búng tay một cái, cơ thể cậu liền lơ lửng giữa không trung, lảo đảo một hồi mới được đặt xuống nơi có thể đặt chân vững vàng.

Trạch Hòa Sắc lặp lại hành động đó thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.

Diêm Bồi Chu nhìn cậu, ánh mắt phức tạp: "Vẫn muốn thử à?"

Giấc mơ của cậu cứ luẩn quẩn như thế, toàn là cảnh cậu sắp rơi xuống địa ngục rồi lại bị Diêm Bồi Chu kéo về.

Điên tiết nhất là, Diêm Bồi Chu trong mơ trông cứ như đang chơi trò vớt cá bằng vợt giấy, còn cậu là con cá ngu ngốc kia, mãi mãi không thoát nổi cái vợt mỏng manh ấy. Hắn thì chơi không biết chán, vớt đi vớt lại hết lần này đến lần khác.

Chơi hăng như thế để làm gì chứ, rõ ràng cũng chẳng có phần thưởng gì.

Trạch Hòa Sắc giật mình tỉnh lại, tim đập loạn, đã hơn bảy giờ rưỡi sáng. Cậu đơn giản sửa soạn một chút, cuối cùng cũng lên đường đến bờ sông.

Vẫn là chuyến xe buýt số 11. Sáng sớm, đó lại là tuyến vòng quanh thành phố, không đi qua khu trung tâm CBD, trên xe gần như chẳng có mấy người.

Trạch Hòa Sắc chọn chỗ gần cửa sổ. Trời vào đông rồi, gió lạnh buốt, kính xe cũng lạnh đến mức làm cậu rùng mình khi chạm vào, khiến cậu hối hận vì đã không mang găng tay.

Chẳng bao lâu sau, cậu lại có thêm một điều để hối hận.

Tối hôm trước ngủ không ngon, sáng nay lại chưa ăn gì, xe đi được một đoạn thì cảm giác buồn nôn bắt đầu kéo tới. Vài đứa học sinh tiểu học lên xe, ồn ào náo loạn, tiếng la hét khiến đầu cậu như sắp nổ tung.

Đi được nửa đường thì chịu hết nổi, cậu xuống xe ở một trạm, vịn lấy thùng rác bên trạm xe buýt mà nôn tới trời đất mù mịt.

Trạch Hòa Sắc từ bỏ ý định ngồi đến điểm cuối.

Trên chuyến xe quay về, có người thấy sắc mặt cậu quá tệ, hỏi cậu có cần giúp không. Cậu định xua tay từ chối, nhưng cơ thể lại phản ứng trước cả lý trí – lập tức xuống xe, lại đổi sang một chuyến khác. Mãi đến khi nhìn thấy cánh cửa chống trộm quen thuộc dưới lầu, cậu mới cảm thấy thở nổi.

Mồ hôi lạnh túa ra, Trạch Hòa Sắc dựa vào tường gắng gượng leo lên mấy tầng cầu thang.

Trước cửa nhà, triệu chứng hạ đường huyết thực sự phát tác. Cậu tối sầm mắt, không đứng vững, cả người nghiêng về phía cánh cửa, đầu gối theo phản xạ đẩy về trước, cố gắng chống đỡ.

"Cốp"—một tiếng vang lên.

Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng tay lại không bám chắc, cùi chỏ tay còn lại lại đập mạnh vào khung cửa.

Cú này đủ đau để chắc chắn sẽ bầm tím.

Cơn đau đến chậm, nhưng lại nuốt chửng toàn bộ sự tập trung của Trạch Hòa Sắc. Cậu đau đến mức mất thăng bằng, ngồi sụp xuống, đầu không may lại va vào cửa.

Lại một tiếng "thịch" nặng nề vang lên.

Trước mắt cậu quay cuồng, khung cảnh trước mắt biến động rồi dừng lại, thị lực cũng trở nên mờ mịt. Cảm giác xương va vào v*t c*ng đau buốt khiến cậu như linh hồn sắp lìa khỏi xác, nhưng rồi lại đột nhiên nhớ đến lời Diêm Bồi Chu nói hôm qua – nếu nhớ hắn, thì gõ ba cái.

Tính ra tiếng vang cũng vừa đủ. Không nhiều không ít, chính xác ba tiếng tròn trịa.

Trạch Hòa Sắc lòng như tro tàn, đã dự cảm được điều sắp xảy ra. Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật – trong cái "vạn vật" ấy dĩ nhiên cũng bao gồm cả Diêm Bồi Chu.

Vài giây sau, giọng nói quen thuộc vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!