Chứng cứ nắm trong tay, Trạch Hòa Sắc mất cả buổi sáng để chỉnh sửa bài đăng làm rõ sự thật.
Cậu ngồi trước máy tính gõ lạch cạch, Diêm Bồi Chu thỉnh thoảng lại ghé qua liếc một cái, cho vài lời góp ý: "Thái độ em đừng nhún nhường quá, không thì ai cũng nghĩ em dễ bị bắt nạt. Bình luận thì khỏi cần đáp lại."
Hắn còn bắt lỗi mấy chỗ chi tiết: "... Chỗ này gõ trùng chữ rồi, nhớ xóa đi."
Trạch Hòa Sắc không hề thấy hắn lắm lời.
Bài vừa đăng lên, dư luận lập tức đảo chiều. Đám người gió chiều nào theo chiều ấy rơi rụng từng mảng, đến tối thì không còn bình luận chất vấn nào mới xuất hiện nữa.
Lục Lục cũng mừng vì cậu tự minh oan được cho bản thân, gửi tin nhắn tới, nói cảm giác cậu dạo này trở nên cứng rắn hơn. Là chuyện tốt thôi, dù sao cây ngay chẳng sợ chết đứng.
Cuối cùng cô còn cảm thán:
[Thầy Bạch, tuần này thầy gặp vận đỏ à, cứ như có thần trợ vậy ——]
Tin nhắn dừng lại ở cụm "có thần trợ vậy", Trạch Hòa Sắc xem đi xem lại mấy lượt, vẫn không biết phải đáp lại thế nào.
Cậu có nên vì Diêm Bồi Chu mà nói một câu công bằng, đính chính lại rằng: là được "quỷ trợ" mới đúng không?
Lục Lục chắc sẽ tưởng cậu phấn khích quá độ, đến mức rối loạn thần kinh mất thôi.
Gửi nốt phần bản thảo còn lại cho Lục Lục, Trạch Hòa Sắc chui vào chăn, đổ người xuống giường ngủ một giấc.
Mọi chuyện đã xử lý xong, cuối cùng cậu cũng có một giấc mơ bình thường, trong sáng, tỉnh dậy là quên hết.
Lần này Trạch Hòa Sắc ngủ rất lâu. Đến khi tỉnh lại, Diêm Bồi Chu đang ngồi ngay mép giường, không đụng đến điện thoại của cậu, chẳng rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn... không phải nhìn cậu cả đêm đấy chứ?
Cậu chỉ âm thầm lẩm bẩm trong lòng, không ngờ lại bị Diêm Bồi Chu nghe thấy.
"Tôi không rảnh đến thế."
Đôi mắt ác quỷ đảo qua, ánh nhìn rơi lên người cậu khẽ biến đổi: "... Hay là nói, em rất mong tôi làm vậy?"
"— Không hề nhé!"
Trạch Hòa Sắc quay mặt sang chỗ khác, không muốn đối diện ánh mắt đầy hứng thú của hắn, rồi bất chợt nhớ đến lời hắn nói mấy ngày trước.
Cậu lấy hết can đảm, nắm lấy tay Diêm Bồi Chu: "Việc tôi muốn làm, tôi đã làm rồi. Lời anh nói... còn tính không?"
"Rời khỏi đây, rồi tha cho tôi."
"Được thôi." Diêm Bồi Chu vốn đã đứng lên, nghe vậy lại dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu, nheo mắt, "Để tôi nhớ xem còn phải nhắc em chuyện gì nữa không."
Trạch Hòa Sắc đứng yên tại chỗ, cứ nhai đi nhai lại hai chữ "được thôi" trong đầu, là không quan tâm, hay là một kiểu uy h**p đổi cách diễn đạt?
Ngoài dự đoán, con quỷ này giữ lời thật.
Diêm Bồi Chu nói: "Nếu sau này còn muốn tôi quay lại thì gõ ba lần lên cửa phòng. Ở đây lâu rồi, tôi cũng bị đồng hóa, cho dù ở xa đến đâu cũng cảm nhận được."
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn cậu: "Tôi đi rồi đấy?"
"— Khoan đã!"
Trạch Hòa Sắc vô thức kéo tay áo hắn lại.
"... Diêm Bồi Chu." Cậu lắp bắp mở miệng, hỏi một con quỷ: "Anh... thật sự tồn tại chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!