Chương 16: (Vô Đề)

... Là lông mày. Lông mày của cậu nhạt đi rồi.

Trạch Hòa Sắc đứng trước gương, không biết nên làm gì. Cậu làm ướt khăn mặt rồi đắp lên mặt, khẽ lau một chút, chưa kịp dùng sức thì lông mày đã rụng từng sợi, từng sợi một, nhìn đến rợn người. Cậu vội xối nước rửa đi.

Dòng suy nghĩ của Trạch Hòa Sắc bắt đầu chạy loạn.

Một người có thể hoàn toàn không giao tiếp xã hội không? Câu trả lời là có, nhưng tinh thần chắc chắn sẽ gặp vấn đề.

Trạch Hòa Sắc có thể trở thành một trường hợp kinh điển. Khi không có ai để nói chuyện, con người có thể bước vào giai đoạn tự lẩm bẩm, rồi từ đó tạo ra bạn bè tưởng tượng, xa hơn nữa là rối loạn đa nhân cách, lúc rảnh rỗi cùng mấy bản thể ngồi họp bàn trong đầu, nghĩ cũng thú vị thật.

Nhưng vì điều kiện không cho phép, cậu chưa kịp phát triển đến hai giai đoạn sau thì Diêm Bồi Chu đã xuất hiện.

Một con quỷ lắm lời là đủ để thay đổi thói quen sống của con người. Trước mặt hắn, cậu có thể chửi thoải mái, muốn chửi gì cũng được – dù sao đối phương cũng chỉ là một con quỷ.

Kết quả là cậu bắt đầu hình thành thói quen xấu: chủ động bắt chuyện với Diêm Bồi Chu.

"Diêm Bồi Chu." Cậu lẩm bẩm trước gương. "Tôi rụng lông mày nhanh thật."

Diêm Bồi Chu không trả lời. Con quỷ ấy đã đi xa rồi.

------

Tin đồn đạo văn vẫn đang âm ỉ lan rộng. Trong nhà hết lương thực, gọi dịch vụ đi chợ ngày thường thì phí cao kinh khủng, Trạch Hòa Sắc đành phải ra phố giữa tuần.

Lúc ấy gần chạng vạng, cậu ngủ trưa quá lâu, lúc ra khỏi cửa vẫn còn mơ màng, nhưng chưa đến mức ngã ra giữa đường bị xe tông – bởi vì bên cạnh có con quỷ kè kè trông chừng, vừa đi chệch hướng là Diêm Bồi Chu kéo cậu về liền.

Cậu chọc hắn: "Anh còn vô tình hơn cả máy điều hướng tiêu chuẩn."

Diêm Bồi Chu – bị gọi là máy móc – không thèm đáp. Hắn vừa mới kéo cậu khỏi làn đường xe chạy, mồm thì nói là "phải tuân thủ quy tắc giao thông", vậy mà quay lưng cái là Trạch Hòa Sắc lại lạc hướng.

Lần này không phải đi thẳng ra giữa đường mà là đi vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.

Diêm Bồi Chu dĩ nhiên theo sát không rời.

Trạch Hòa Sắc chẳng để ý người theo sau là người hay là quỷ. Cậu cứ lững thững như hồn treo ngược cành cây, bị gió lạnh từ miệng điều hòa trên đầu thổi cho tỉnh táo lại mới nhận ra mình đã đứng trong cửa hàng.

Bên tay trái là một kệ hàng riêng biệt, bày đầy chocolate – những viên kẹo ba màu của Ferrero, hộp sô cô la đầu bự cổ điển, và cả Snowkiss hàng nhập khẩu ở góc khuất cuối kệ, nhìn vào thấy sắp hết sạch..... Ăn ngọt, tâm trạng sẽ khá hơn chăng?

Nghĩ vậy, cậu tiện tay lấy một hộp, thanh toán xong vừa ra khỏi cửa là xé bao bì luôn.

Cơn thèm ăn đột ngột này không thể lý giải. Trạch Hòa Sắc vừa xé giấy gói vừa nhét cả viên vào miệng, ăn đến suýt nghẹn, thiếu chút nữa nước mắt cũng bị trào ra.

— Mình đang làm gì vậy?

Cậu không trả lời được, chỉ biết bản thân có vẻ cũng mang tiềm năng "ăn uống để bù cảm xúc".

Diêm Bồi Chu rút khăn giấy từ túi áo cậu, lặng lẽ lau khóe miệng cho cậu, rồi gom mấy tờ giấy gói còn lại cất đi.

"Tôi muốn ra bờ sông." Cậu nói. Diêm Bồi Chu không ngăn cản, nhưng rõ ràng sẽ theo.

Xe buýt ra bờ sông không dễ đón. Trời âm u, vài chuyến xe vụt qua, đến cuối cùng ở trạm chỉ còn lại hai người họ đứng đợi.

Diêm Bồi Chu không chê cậu phiền.

Khi chuyến số 11 đến, mưa đã bắt đầu rơi, cảnh vật hai bên đường mờ sương mịt mù. Trạch Hòa Sắc ngồi ngẩn ngơ trên xe buýt, nghĩ mấy chuyện vẩn vơ, như nghĩ đến giữa đường có xảy ra tai nạn, hay nếu cậu và Diêm Bồi Chu cùng đi xuyên màn sương này, liệu cơ thể có biến thành trong suốt không.

Số giấy gói mà Diêm Bồi Chu lấy trước đó không bị bỏ phí, xe chạy ổn định thì hắn lấy ra nghịch, xé thành mấy mảnh nhỏ hơn.

Cậu hỏi hắn đang gấp gì, Diêm Bồi Chu chỉ đáp: "Hoa." Nhưng hoa thì có biết bao loại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!