Tối hôm đó, Trạch Hòa Sắc ngủ không yên giấc.
Không phải vì mộng mị, mà vì cậu cứ cảm thấy mình chưa từng thật sự chìm vào giấc ngủ. Hai mí mắt luân phiên giật giật. Giữa chừng tỉnh dậy hai lần, cậu cố gắng mở mắt ra, xác nhận mí mắt cứ nhảy loạn thực ra chỉ là ảo giác.
Tới sáng cậu mới thật sự tỉnh lại, Diêm Bồi Chu cầm điện thoại cậu đưa qua: "Nè, có tin nhắn mới."
Trạch Hòa Sắc nhận lấy xem, là ai đó liên tục gửi lời mời kết bạn WeChat cho cậu, không nhìn ra cụ thể là ai, nhưng chắc chắn là một trong năm "người bạn tốt" của cậu.
Phần lời nhắn xác minh dày đặc chữ, kéo mãi không hết, phía bên kia đang bốc hỏa, chỉ là sức công kích qua màn hình gần như bằng không:
[Ý mày là sao?!]
[Có gan nhờ người giúp, không có gan kết bạn? Đồ hèn.]
Những tin nhắn kiểu đó không đếm xuể, Diêm Bồi Chu đã thay cậu chửi lại mấy vòng từ lúc cậu còn đang ngủ, chỉ dùng vài từ "ừ", "à", "ừm" để qua loa đáp lại, chẳng buồn quan tâm mấy câu chửi rủa.
Nhìn từ góc độ bên kia chắc giống như đấm vào bông vậy, chưa chọc tức được Diêm Bồi Chu thì bản thân đã bị chọc điên trước rồi.
Đáng đời.
Diêm Bồi Chu đánh giá như vậy, ai bảo rảnh rỗi không có việc làm, lại đi chọc ghẹo ác quỷ, thì có ngày lành mới lạ.
"Em nói xem," Trạch Hòa Sắc còn đang đọc những màn đấu khẩu kia, Diêm Bồi Chu lại nghĩ ra ý mới, ghé tai cậu bàn: "Chúng ta chọn một tối, tới nhà bọn chúng uống trà, thế nào? Đúng mười hai giờ đêm gõ cửa, không dọa chết họ mới lạ."
Trạch Hòa Sắc ngáp một cái, không từ chối cũng chẳng đồng ý.
Buổi chiều, máy tính được chuyển từ cửa hàng về, nhưng Trạch Hòa Sắc không muốn động vào, chỉ cuộn mình trên sofa lướt điện thoại.
Mạng Internet chập chờn nhưng vẫn không ngăn được sóng gió trên mạng. Trong một bài viết trên Weibo, cậu lại bị người ta lôi ra chửi.
Dòng caption chửi mắng là lời nguyền rủa cả nhà cậu chết sạch, Diêm Bồi Chu ghé đầu nhìn: "Nghe khó chịu thật."
"Có người sát khí rất nặng. Sát khí nặng đến mức không quẳng được vào địa ngục làm nhiên liệu thì thật đáng tiếc."
Vậy sao... Trạch Hòa Sắc nghĩ, thật ra cậu cũng đầy sát khí.
Nhưng cậu không có nghĩa vụ phải kể cho một con quỷ biết tính cách của mình. Diêm Bồi Chu nói nhiều quá, cậu trả lời một câu là hắn có thể tuôn mười câu, nghe thôi cũng hao tâm tốn sức, cuối cùng mệt vẫn là cậu.
Không muốn vẽ, mà nằm đờ ra chờ chết thì cũng chẳng thực tế, Trạch Hòa Sắc đành tự tìm việc làm. Cậu thu xếp lại giấy tờ: hộ khẩu, bằng tốt nghiệp, giấy đóng tiền internet, bằng cấp, buộc lại bằng dây lụa xanh.
Trạch Hòa Sắc học ngành máy tính. Từ cô nhi viện không có khả năng đi theo con đường học mỹ thuật, cậu thi đậu cấp ba, rồi học ở một trường đại học tầm trung suốt bốn năm, triển vọng việc làm cũng không tệ, chỉ là sau khi tốt nghiệp lại không đi làm lấy một ngày nào.
Cậu từng thực tập tại công ty game. Công việc lập trình chủ yếu làm việc với máy tính, dù vậy vẫn không tránh được các cuộc họp nhóm. Mà cậu không chịu nổi cảm giác bị tất cả ánh mắt đổ dồn vào, như thể quay về ký ức khi bị bao vây giữa sân. Chỉ cần phải đứng lên báo cáo công việc tuần trước, mồ hôi lạnh đã chảy từ lòng bàn tay cậu.
Dưới đống tài liệu giấy tờ là chiếc ba lô vải đã theo cậu đi qua hai thành phố. Trạch Hòa Sắc lật ngược nó, lắc lắc, từ ngăn phụ rơi ra một tờ giấy nháp, rách nát, vẽ phác một khuôn mặt mà cậu rất quen.
Đã lâu rồi không thấy tờ giấy đó, Trạch Hòa Sắc sững lại, chỉ cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược, tai ù đi, không nghe được tiếng gì nữa..... Cậu nhớ ra rồi. Đó là câu chuyện đầu tiên cậu từng vẽ.
Tên Diêm Bồi Chu là do cậu đặt. Lúc ban đầu hắn còn chưa có tên, vì trong cốt truyện, vai trò của hắn chỉ là thế thân.
Thế thân không cần tên. Đến lúc đẩy tình tiết là có thể xuất hiện, đến đoạn cần chết là bị gạch bỏ, dù có tên thì cũng chẳng ai nhớ, cũng không đáng để đặt tên.
Quỷ là gì? Thường là tập hợp của oán niệm.
Chuyện đó xảy ra trong một thế giới giả tưởng, thế thân đã chắn đòn cho nhân vật chính bị vây đánh, nhưng không toàn mạng trở ra, cuối cùng mất mạng.
Chỉ cần cứu được nhân vật chính là tình tiết đủ để đẩy đi. Phần sau là vì cậu tuyệt vọng, không tin nhân vật do mình vẽ có thể có kết cục tốt. Cái gọi là kết thúc viên mãn chỉ là một thời khắc được cố ý dừng lại, người cầm bút như cậu chỉ đơn giản là khiến câu chuyện ngưng ở đó.
Xin lỗi. Trạch Hòa Sắc chỉ có thể lặp đi lặp lại lời này trong lòng. Không ai có thể nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!