Chương 14: (Vô Đề)

Sau một thoáng khựng lại ban đầu, chiếc dây cót gỉ sét bắt đầu vận hành trở lại từng chút một.

Bánh răng kẽo kẹt quay, trong đầu Trạch Hòa Sắc bật ra ba câu hỏi:

"Tôi là ai?"

"Trạch Hòa Sắc. Không phải tên khốn nào hết."

"Tôi đang ở đâu?"

"Ra khỏi KTV Đại Phú Ông, rẽ trái 50 mét, chính là đoạn phía nam của chợ đêm Tân Quế."

"Tôi sẽ đi đâu?"

"Chung cư Quế Viên. Bên ngoài sơn sửa mới tinh, bên trong rách nát tồi tàn, là tòa nhà có linh hồn lảng vảng."

... Có quỷ.

Trạch Hòa Sắc rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo: Cậu vẫn đang ở bên cạnh quầy đồ nướng, khoảnh khắc trước còn đang bị ác quỷ Diêm Bồi Chu hỏi về chuyện sinh mệnh của con người.

"Sống ngắn ngủi là chuyện tốt hay xấu?" Trạch Hòa Sắc không thể trả lời, nhưng ít nhất cậu biết phải nhìn vấn đề một cách biện chứng.

Dù ý chí sinh tồn có mãnh liệt đến đâu, bệnh nhân trong ICU cũng từng có khoảnh khắc muốn thoát khỏi đau đớn. Những người cầu phúc trong chùa luôn mong sống lâu trăm tuổi, nhưng họ có nghĩ đến việc một ngày trở thành người thực vật chưa? Nếu nói riêng bản thân, Trạch Hòa Sắc thà sống ngắn một chút.

Rõ ràng quan điểm này không phù hợp với giá trị quan đại chúng, nhưng sự thật là vậy, càng sống lâu, cậu càng lệch khỏi quỹ đạo.

"......"

Diêm Bồi Chu không giục giã.

Tiếng rao lấn át cả con phố, người dần đổ ra chợ đêm, tiếng trò chuyện tiếng cười đan xen. Giữa bầu không khí náo nhiệt đó, chỉ có Trạch Hòa Sắc là yên lặng tuyệt đối, sự tương phản rõ rệt đến đáng sợ.

Cậu không nói gì, Diêm Bồi Chu chỉ đứng chờ, đoán xem cậu đang nghĩ gì mấy phút vừa qua. Là mông lung, buồn bã hay chỉ là thần hồn lạc phách? Dù là gì đi nữa, chắc chắn cũng không phải chuyện tốt.

Trời dần trở lạnh, gió luồn từ cổ áo Trạch Hòa Sắc vào trong rồi lướt qua vạt áo bay ra. Cậu không mang áo khoác. Diêm Bồi Chu nghĩ lần sau ra ngoài phải trùm áo lên đầu cậu, rồi lại nghĩ nên mang cả nước nóng theo, biết đâu chỉ là cổ họng cậu đóng băng nên chẳng ai nghe được cậu nói gì.

Có ông lão nhìn chằm chằm Trạch Hòa Sắc rất lâu, rồi quay sang hỏi chủ quán:

"Cậu sinh viên này đứng ở đây lâu lắm rồi, có chuyện gì sao?"

Diêm Bồi Chu nghe không lọt tai mấy lời này. Cuối cùng hắn mở miệng trước:

"Người quá tốt thì sống chẳng được lâu."

Một câu bình thản rơi vào tai Trạch Hòa Sắc như châm thẳng vào tim, khiến cậu bừng tỉnh.

Diêm Bồi Chu không nhận ra mình vừa lỡ lời, vẫn thao thao bất tuyệt. Đến khi cảm thấy khí thế trên người Trạch Hòa Sắc thay đổi rõ rệt, hắn mới lúng túng ngừng lại:

"Người quá tốt sẽ bị bắt nạt, nuốt giận vào trong, sớm muộn cũng sinh bệnh... Sao vậy?"

"— Vậy tôi không muốn sống nữa."

Trạch Hòa Sắc cuối cùng cũng chịu ngẩng lên nhìn hắn.

Lời nói như những viên bánh trôi lạnh giá rơi ra từ vết nứt trong tim cậu, lăn lóc đến chân Diêm Bồi Chu:

"Nếu bây giờ tôi bán hết mọi thứ, quyên hết toàn bộ tài sản, anh sẽ để tôi đi chứ?"

Năm nay Trạch Hòa Sắc không muốn trải qua tiết Đông Chí*.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!