Tiếng la hét vang lên dồn dập.
Khi Trạch Hòa Sắc hoàn hồn lại, cả căn phòng đã chìm vào bóng tối hoàn toàn. Tay cậu và hoàn cảnh hiện tại đều đã giao phó cho một con quỷ, nhưng cậu lại chẳng mấy lo lắng.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như chỉ xoay quanh cậu và Diêm Bồi Chu.
"——Cúp điện rồi à?"
"Ai đó bật đèn pin đi!"
"Gọi nhân viên phục vụ đi! Trên bàn có nút gọi phục vụ phải không?!"
Bị giam trong bóng tối, con người dần trở nên hoảng loạn. Lâm Trân Trân muốn bật đèn pin, nhưng lại không sờ thấy điện thoại: "... Điện thoại tớ đâu rồi? Tiểu Linh, cậu có thấy điện thoại tớ không?"
"Mẹ nó, điện thoại ông đây cũng mất tiêu rồi!"
Trạch Hòa Sắc nghe những tiếng nói vừa quen vừa lạ ấy, không khỏi hoài nghi bản thân lại đang nằm mơ lần nữa.
Diêm Bồi Chu bật cười khẽ, lắc lư thứ gì đó trong tay: "Đoán xem đây là gì?"
Giữa bóng tối mù mịt, Trạch Hòa Sắc thò tay lần mò, chạm vào vài khối lập phương nhỏ bằng lòng bàn tay.
Không rõ Diêm Bồi Chu tìm đâu ra một chiếc túi ni
-lông, bên trong là đống điện thoại mà người khác không tìm được, nặng trĩu như muốn kéo xuống.
Trạch Hòa Sắc lúc này mới nhận ra khoảng thời gian trước đó Diêm Bồi Chu rời đi khá lâu, thì ra là để chuẩn bị cho tình huống này.
Bên kia, Hà Lâm đã lần được đến gần cửa. Dù va phải bàn mà bầm tím hai chỗ ở chân, ít ra anh ta cũng nắm được tay nắm cửa rồi.
Bên ngoài sáng rõ, chỉ cần mở được cửa là có thể thấy ánh sáng như người cứu rỗi cả căn phòng này khỏi địa ngục. Hà Lâm trong vô thức sinh ra một chút kích động khó nhận ra.
Anh ta dùng sức ấn xuống, đẩy cả trong lẫn ngoài mấy lần, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
"... Gặp ma rồi."
Hà Lâm "phì" một tiếng, giận dữ đập cửa: "Này! Bên ngoài có ai không?"
"Phòng chúng tôi bị cúp điện rồi! Không ai đến xem sao?!"
Diêm Bồi Chu thấy anh ta ồn ào quá mức.
Hắn vỗ vai Trạch Hòa Sắc một cái, khiến cậu giật nảy người.
"——Muốn làm gì?"
"Dạy em ném phi tiêu." Diêm Bồi Chu nói, nắm lấy tay cậu rút một cây thẻ trong ống rút xăm trên bàn trà, rồi phóng ra phía trước, trúng ngay trán Hà Lâm.
Trạch Hòa Sắc nhìn hắn với ánh mắt ngày càng quái lạ.
Diêm Bồi Chu khẽ cười, lắc lư ống tre đầy thẻ gỗ: "Không phải em giỏi vẽ lắm sao? Vậy thì cho bọn họ 'một chút màu sắc' mà xem."
Ngay sau đó, trong căn phòng không lớn lắm, đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ: "Đến rút thăm nào. Xem xem vận may hôm nay của mọi người thế nào. Là ăn giấy, hay chết đuối trong này đây?"
Hà Lâm run rẩy: "... Ai, ai đang nói đó?"
Anh ta bỗng nghĩ tới điều gì, giận dữ gào lên: "Trạch Hòa Sắc, mày vốn không bị câm đúng không?! Ra đây! Mày đang đùa giỡn tụi tao——"
Ngay giây sau, anh ta không nói thêm được chữ nào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!