Chương 12: (Vô Đề)

Trạch Hòa Sắc gặp phải nhóm người mà cả đời này cậu không muốn chạm mặt lại nhất.

Họ là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại. Lẽ ra mỗi người đã tản đi khắp nơi, vậy mà lại chạm mặt đúng lúc ở đây.

Xem ra là đang đợi phòng trong KTV trống ra. Không phải tiệc lớp đầy đủ, chỉ là một nhóm nhỏ vốn suốt ngày tụ tập cùng nhau khi còn đi học—ba nam hai nữ. Ăn mặc đã thay đổi nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn y nguyên như trước.

Ban đầu, cậu vẫn còn cơ hội làm ngơ quay người rời đi, nhưng đúng lúc ấy có người gọi tên cậu, theo phản xạ cậu quay đầu lại.

Thấy cậu phản ứng, người phụ nữ vừa gọi bật cười, ánh mắt và giọng điệu sắc bén hẳn lên: "Vậy là không nhận nhầm rồi."

Lập tức, cả đám người còn lại ồ lên vây quanh cậu.

Lúc này Trạch Hòa Sắc mới bắt đầu hối hận. Nếu không tìm được xe đạp, lẽ ra cậu nên xa xỉ một lần gọi xe về cho rồi. Ngồi trên xe thì đám này có muốn cũng chẳng thể chặn đường cậu được.

Nói thật, cậu thà bị Diêm Bồi Chu chặn lại còn hơn.

"... Không phải bạn cũ đấy à." Có người cố ý nói to, "Mọi người nhìn xem ai đây này! Trạch Hòa Sắc!"

Gã còn khoa trương vẫy tay: "Tới chào hỏi đi nào!"

Gã có đôi mắt hẹp dài, nhìn ai cũng thấy như đang châm chọc, giờ còn cố tình tiến lại gần cậu, cười khinh: "Lâu quá không gặp rồi, Trạch cẩu."

Trạch Hòa Sắc nhắm mắt lại. Một cơn buồn nôn dâng lên trong dạ dày, cậu sợ mình sẽ ói ngay lên người Diêm Bồi Chu mất.

Diêm Bồi Chu vẫn chưa nhận ra mình đã bị xác định là mục tiêu ưu tiên tấn công, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người đang bị vây quanh kia.

Mặt Trạch Hòa Sắc trắng bệch, môi mím chặt, mạch đập không đều. Trong máu cuộn trào một cơn phẫn nộ đã lâu không xuất hiện—Diêm Bồi Chu cảm nhận được điều đó.

Người trước mặt còn đang nói gì đó, nhưng Trạch Hòa Sắc chẳng nghe rõ. Cậu chỉ cố điều chỉnh hô hấp. Ngực âm ỉ đau, Diêm Bồi Chu bỗng nghiêng người xuống, thì thầm sát tai: "Bọn chúng là người em ghét à?"

Ừ.

Trạch Hòa Sắc miễn cưỡng đáp một tiếng trong đầu.

Người dẫn đầu tên cậu nhớ rất rõ—Hà Lâm. Tên ngắn nhưng lòng dạ lại phức tạp nhất, luôn thích nhìn cậu khổ sở. Mấy người còn lại thì cậu chỉ nhớ mặt, nhưng cậu chẳng muốn dính dáng đến ai trong số họ cả.

Cậu muốn đi, muốn giơ tay gạt người chắn trước mặt ra, nhưng phát hiện cả tay chân đều như bị cố định, không nhúc nhích được.

Nếu chạy trốn, cậu sẽ bị đóng đinh trên cột nhục nhã. Nhưng nếu bước vào, sẽ càng thêm đau khổ. Một kẻ câm thì không thể làm được quá nhiều việc ngoài xã hội—Trạch Hòa Sắc vốn dĩ hiểu rõ điều đó.

Có phục vụ bước ra báo phòng đã sẵn sàng, Hà Lâm cùng những người khác liền đẩy đẩy kéo kéo, túm lấy tay cậu kéo lên lầu.

"Này." Diêm Bồi Chu nói khẽ bên tai cậu, "Lát nữa nghe lời tôi."

Thực ra Trạch Hòa Sắc chẳng nghe được hắn nói gì. Cậu bị kéo lên lầu với tay chân cứng đờ, mãi đến khi vào tới phòng mới lấy lại được chút thần trí.

Không quen xã giao, cũng không làm việc trong môi trường tập thể, mức độ xã hội hóa của cậu kém xa đám người kia, hoàn toàn không thể đối phó được những trò mưu mẹo này. Biểu cảm còn có thể gắng giữ được, nhưng những cử chỉ nhỏ lại hoàn toàn tố cáo sự bối rối của cậu.

Sự hoảng loạn này ngược lại lại khiến đám người kia càng thêm phấn khích. Cửa bị khóa trái, tên béo đứng gần cửa cười toe toét: "Sao không nói gì thế?"

"Thấy lại bọn tôi xúc động quá, nói không thành lời à?"

"..."

Điện thoại nằm trong túi, đầu ngón tay Trạch Hòa Sắc chạm được nút nguồn. Cái nút lồi ấy khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Chỉ cần nhấn năm lần liên tiếp, hệ thống sẽ tự động báo cảnh sát và gửi tọa độ—quyền chủ động tạm coi là nằm trong tay cậu.

Bây giờ, đám người kia mới chỉ dừng ở việc sỉ nhục bằng lời, vẫn chưa đến mức cần làm phiền đến nguồn lực công cộng (cảnh sát á ní:3).

Trạch Hòa Sắc lạnh lùng nhìn họ, vẫn không nói lời nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!