Chương 11: (Vô Đề)

Trạch Hòa Sắc thường xuyên tự vấn—có phải vì cậu quá yếu đuối nên mới để Diêm Bồi Chu thuận lý thành chương chen vào cuộc sống của mình?

Nửa mê nửa tỉnh, cậu nhớ lại cuộc đối đầu với Diêm Bồi Chu trước khi ngủ. Cậu im lặng thì thôi đi, Diêm Bồi Chu cũng im lặng theo, kết cục ra sao thì Trạch Hòa Sắc cũng chẳng nhớ nổi nữa. Tóm lại là... cậu vẫn quá nhu nhược, đến cái bạt tai cũng không dám thật sự ra tay.

Tỉnh dậy từ cơn mơ hồ, cậu thấy Diêm Bồi Chu đã ngồi bên giường từ lúc nào rồi.

Thật đáng sợ. Vừa mở mắt đã thấy ma.

Trạch Hòa Sắc còn mơ màng, chỉ có thể chớp mắt mấy cái.

"Chào buổi sáng." Diêm Bồi Chu vẫy tay trước mặt cậu, định xác nhận xem cậu đã tỉnh hẳn chưa.

Sau một hồi nhìn thẳng vào mắt con ác quỷ kia, Trạch Hòa Sắc cuối cùng cũng chịu ban cho hắn vài từ: "... Tôi không ổn lắm."

Đêm qua gặp quá nhiều chuyện bực mình, cậu ngủ muộn, thời gian ngủ thực sự chẳng được bao lâu, dậy rồi cổ còn đau nhức.

Nên nói là cậu rất không ổn thì đúng hơn.

"Cũng được, không ổn thì cứ không ổn đi." Diêm Bồi Chu không phản bác gì, chỉ nhét vào tay cậu một chiếc lọ nhỏ bằng ngón tay cái.

Lọ thủy tinh mát lạnh, Trạch Hòa Sắc bị cảm giác đó dọa cho giật mình. Mở tay ra xem, Diêm Bồi Chu đưa cho cậu một lọ điều ước, bên trong là những viên kẹo tinh thể nhỏ.

Loại kẹo tiện lợi bán ở cửa hàng quen thuộc: kẹo trong lọ thủy tinh, lắc nhẹ là phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Khi ăn hết còn có thể tận dụng để đựng gói gia vị mì ăn liền, lúc luộc rau thì rắc một chút, thêm mùi vị "chất hóa học".

Diêm Bồi Chu nhiệt tình giới thiệu: "Trên nhãn ghi là sao băng đường đấy. Còn đẹp hơn mấy cái ngôi sao em vẽ trên thảm, cũng có nhiều cạnh hơn nữa."

Trạch Hòa Sắc nghi hoặc nhìn hắn: "Không phải anh ăn cắp đấy chứ?"

"Lượm được năm tệ dưới đất, tôi để lên quầy thanh toán rồi." Diêm Bồi Chu thản nhiên đáp, "Xem ra hôm nay vận đỏ đấy."

"Vậy anh có muốn mua vé số không? Để tôi cào hộ."

Trạch Hòa Sắc mỉa mai đáp. Cậu đã chấp nhận sự thật rằng, từ con ma này không thể trông mong nổi ý tưởng đàng hoàng gì cả, nên lờ đi câu nói nhảm kia.

Cậu bực bội: "Cửa hàng dưới lầu hả? Lần sau tôi đi sẽ trả lại. Mà anh có xem giá chưa?"

Tức là ngầm đồng ý sẽ còn "lần sau".

Diêm Bồi Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm một cách khó phát hiện.

Hắn phủi phủi tay, như muốn giũ lớp bụi vô hình: "Bốn tệ tám. Tôi còn đưa dư nữa mà, yên tâm đi."

Trạch Hòa Sắc không hỏi thêm gì về cái lọ kẹo nữa. Cậu với tay tìm điện thoại ở đầu giường, khi mở khóa màn hình thì chần chừ, ngón tay dừng lại giữa không trung.

"Trông em có vẻ không ổn lắm nhỉ." Diêm Bồi Chu bình luận.

"Còn muốn ngủ tiếp không? Tôi sẽ không làm phiền."

Con quỷ hôm nay đeo bộ mặt dễ chịu hơn bình thường, không nói nhiều nữa, còn quay người lại đóng cửa giúp cậu.

Trạch Hòa Sắc quay trở lại giường, trong khóe mắt lướt qua vật gì đó trông lạc lõng trên tủ đầu giường, khiến cậu phải bật dậy xem.

Là cuốn họa tập hôm qua cậu nổi hứng chọn xé, Diêm Bồi Chu đã dán lại bìa rồi. Dán bằng loại băng dính giấy thông dụng, vết dán thô thiển, nhìn cái là biết.

Trong ngăn kéo cậu có keo sữa trắng cơ mà.

Trạch Hòa Sắc nhìn cuốn sách một lúc, rồi mở tin nhắn từ biên tập.

Trước khi ngủ, cậu đã nhắn cho tòa soạn là không tìm được bản lưu. Lúc ấy mí mắt trĩu nặng, chưa kịp đợi hồi âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!