Chuông điện thoại vừa vang lên, thân thể Trạch Hòa Sắc cứng đờ, suýt nữa bật dậy khỏi giường.
Cậu rất sợ tiếng chuông điện thoại. Nỗi sợ này đã có từ trước khi cậu bị mất giọng.
Là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội đúng nghĩa, việc nghe điện thoại với Trạch Hòa Sắc còn khó khăn hơn cả gọi điện đi.
Gọi điện thì ít nhất còn có thời gian chuẩn bị tinh thần, còn khi chuông đổ là cậu phải đối mặt ngay với một cuộc trò chuyện hoàn toàn xa lạ, phải phản ứng kịp thời, không được chậm chạp, nếu im lặng quá lâu thì không chỉ cậu cảm thấy ngột ngạt, mà người ở đầu dây bên kia cũng sẽ bực bội.
Điện thoại là thứ mà Trạch Hòa Sắc luôn tránh né nếu có thể. Vì vậy, điện thoại của cậu lúc nào cũng để ở chế độ im lặng.
Thật ra, Trạch Hòa Sắc đã ít nhất nửa năm rồi không nghe thấy chuông điện thoại. Cậu biết rõ tình huống hiện tại là do lúc nãy bị Diêm Bồi Chu lăn qua lăn lại, lỡ đụng vào nút âm lượng.
Điện thoại vẫn để trên tủ đầu giường, Diêm Bồi Chu nhìn thấy tên người gọi trên màn hình trước cậu, buột miệng đọc lên:
"Biên tập viên?"
— Đừng mà!
Trạch Hòa Sắc hoảng hốt. Biên tập viên là người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất, nhưng cậu chưa từng nói cho cô biết chuyện mình không thể nói chuyện. Cuộc gọi lúc này, cậu tất nhiên là không thể nhận, chẳng lẽ để Lục Lục (biên tập) nói chuyện với không khí?
Nhưng cậu chưa kịp ngăn lại, Diêm Bồi Chu tay nhanh hơn não, đã bấm nhận cuộc gọi.
"... Thầy Bạch?"
Chết tiệt, Diêm Bồi Chu còn bật loa ngoài nữa.
Trong điện thoại vang lên giọng nói rụt rè của một cô gái, Trạch Hòa Sắc giật bắn người, vô thức lấy tay bịt hai tai lại.
Giọng Lục Lục xuyên qua kẽ ngón tay len lỏi vào tai cậu:
"Xin lỗi vì gọi muộn như vậy. Thầy đã xem phần bình luận của chương mới nhất chưa?"
Phần bình luận? Trạch Hòa Sắc có một dự cảm chẳng lành.
"Chuyện là... ừm, có độc giả nói nội dung truyện tranh của thầy bị nghi là đạo nhái, chính là chi tiết 'kỵ sĩ ngã trong hồ, hoa mọc lên từ thân thể anh ta'..."
Là cái đó à. Cậu nghĩ. Lại có người muốn kiếm chuyện?
Trạch Hòa Sắc bắt đầu lơ đãng. Nói là lơ đãng thì cũng đúng, thật ra là cậu không muốn đối mặt với hiện thực. Cậu bật đèn ngủ lên, trong đầu đã bắt đầu dựng nên vài tình huống biện minh thay cho cô biên tập thân yêu.
Cuộc gọi được kết nối nhưng không có tiếng nói, có thể là vài lý do: tín hiệu không tốt, bấm nhầm khi không tiện nghe máy, hoặc là đột nhiên bệnh nặng ngất xỉu — tóm lại, biên tập của cậu chắc chắn sẽ không nghĩ rằng lý do thật sự là cậu không thể phát ra âm thanh.
Tiếng nói bị rè vì loa ngoài dần bị cậu bỏ ngoài tai, ý thức Trạch Hòa Sắc trôi xa hơn.
— Nhưng, khoan đã, cũng có thể là vì Lục Lục cũng bị sợ giao tiếp xã hội nên mới nói vội vàng, thao thao bất tuyệt một mình như thế, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh chóng chui về ổ như cậu thôi.
"......"
"Tôi đã gửi tin nhắn rồi mà không thấy anh trả lời. Chỉ còn cách gọi vào số liên lạc khẩn cấp này..."
Có lẽ cuối cùng cô ấy cũng nhận ra kiểu thông báo đơn phương này không ổn, giọng nói ngoài loa dần trở nên lo lắng:
"Thầy Bạch? Anh có nghe không? ... Alo?"
"Chắc là do tín hiệu kém nhỉ?" — rồi bên kia ngập ngừng cúp máy.
Một tiếng 'ting' báo hiệu cuộc gọi kết thúc vang lên, Trạch Hòa Sắc hoàn toàn tỉnh táo.
Diêm Bồi Chu biết điều đưa điện thoại cho cậu. Cậu giật lấy, gõ vào ô tìm kiếm cái tên quen thuộc, vội vàng kéo người ta ra khỏi danh sách chặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!