Chương 1: (Vô Đề)

Trạch Hòa Sắc đang bước đi trong hành lang.

Lúc này khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng không mấy tươi sáng. Do hướng cửa sổ không thuận, ánh sáng khó lòng xuyên vào trong tòa nhà, hành lang âm u, bước chân cũng khó thấy rõ.

Cậu vòng qua xác một con gián nằm giữa lối đi rồi tiếp tục tiến về phía trước. Trước khi bước lên bậc thang mới, cậu nghe thấy một tiếng cười khẩy.

Lại nữa rồi... Cái giọng nói hay xuất hiện bất chợt ấy.

Cậu liếc mắt về nơi phát ra âm thanh, nhưng chưa kịp nhìn thấy cái bóng có thể tồn tại kia đã chạm phải ánh mắt của bà cụ trên lầu.

"Đi chơi à?" Bà ấy lên tiếng chào hỏi.

Trạch Hòa Sắc lắc đầu, cúi đầu đi lướt qua bà mà không nói một lời.

Bà cụ cũng nhận ra mình nhận nhầm người. Bà sống mấy chục năm, tuy chưa thành tinh nhưng ít ra cũng hiểu chuyện đời. Tất nhiên bà không thể thẳng thắn nói là ban đầu không định gọi, chẳng qua nhận nhầm mới lên tiếng. Vì vậy bà liền đổi chủ đề, vẻ nhiệt tình không giảm: "Cháu ở tầng mấy vậy?"

Trạch Hòa Sắc giả vờ không nghe thấy, tăng tốc bước chân đi thẳng lên lầu.

Thật là một người kỳ quặc — bà cụ nghĩ thầm. Nhìn là biết kiểu sống khép kín, tốt nhất đừng dây vào.

Chuyển đến tòa nhà này được bốn mươi chín ngày, cậu chưa từng nói chuyện với bất kỳ hàng xóm nào xung quanh. Chuyện sống chung với ai không quan trọng, cũng chẳng phải cậu cố tình, đơn giản là vì... Trạch Hòa Sắc là người câm.

Không có tiếng nói, nếu tình cờ gặp nhau trong hành lang thì còn biết giao tiếp kiểu gì?

Có rất nhiều lý do khiến người ta mất giọng — như bẩm sinh hay tai nạn — nhưng Trạch Hòa Sắc là một trường hợp đặc biệt.

Vốn dĩ cậu đã ít nói, rồi vào một ngày nọ tỉnh dậy, thế giới bỗng nhiên thay đổi.

Một buổi sáng mùa đông năm ngoái, trong lúc vô tình bị nước nóng làm bỏng tay, theo thói quen cậu định kêu "đau" một tiếng cho nhẹ người – lại phát hiện không thể phát ra âm thanh.

Miệng vẫn mở bình thường, cậu đưa tay chạm vào cổ họng. Vẫn như cũ. Không ai xét nghiệm COVID cho cậu, cũng không ai trong lúc cậu ngủ đâm thủng họng — chỉ là... cậu như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng, và giọng nói đã bị ai đó cướp mất.

Cứ thế cắn răng chịu đựng mà cũng gần hết một năm rồi..... Lâu rồi không nói chuyện.... Trạch Hòa Sắc, người đã quen với cuộc sống im lặng, tự hỏi rồi tự trả lời: Thế nào gọi là "nói"? Là khi có người nghe thấy, mới gọi là nói.

"Khó hiểu thật." Giọng nói quen thuộc kia lại vang lên từ phía sau.

"Còn khó hơn cả mấy câu đồng dao trẻ con đọc nữa."

Trạch Hòa Sắc quay đầu lại nhìn, một lần nữa đối diện với gương mặt đã quá quen thuộc. Lần này nó xuất hiện ở góc cầu thang, ngay chỗ vết loang xám

-trắng của bức tường.

Không phải lần đầu tiên cậu gặp cảnh này.

Ban đầu, gương mặt ấy và hồn ma trốn sau lưng cậu chỉ lặng lẽ quan sát mọi cử động của cậu, sau đó mới phát triển thêm chức năng nhận xét và chỉ trỏ.

Thỉnh thoảng hắn chê "ngu thật", lúc lại hỏi "cậu đang làm gì vậy", hoàn toàn không biết lịch sự là gì, cũng chẳng buồn quan tâm cậu có trả lời hay không.

Trạch Hòa Sắc thầm niệm mấy câu trừ tà, cắn răng bước tiếp lên lầu.

Tòa nhà bảy tầng này còn có người giữ phong tục xưa, thỉnh thoảng đốt vàng mã trong hành lang khiến tường bị ám khói đen sì.

Tòa nhà cũng chẳng còn mới, để dễ bán nên bị gán danh là "căn hộ", hành lang tầng trệt cũng được sửa lại rồi mới đưa ra thị trường nhà cũ. Nếu không phải vậy, cậu cũng chẳng mua nổi căn hai phòng ngủ ở vị trí đắc địa này.

Tất nhiên giờ thì hối hận rồi.

Chuyển vào được một tháng rưỡi, Trạch Hòa Sắc không nhớ rõ gương mặt kia bắt đầu xuất hiện từ bao giờ — có thể là từ tuần thứ hai, khi trong nhà bắt đầu có những hiện tượng kỳ quái.

Lúc đầu chỉ là cảm giác bị theo dõi bất chợt. Cậu thấy lạnh sống lưng, nhưng lại không tìm được ánh nhìn kia phát ra từ đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!