Chương 7: Yy Vạn Tuế, Chém Gió Không Có Tội

Edit: Nhật Nhật (https://. wattpad. com/user/yuukute)

...

Vừa khéo được cô giáo chắn lại nên không ai thấy Cố Lệ Vũ đã làm gì khi nãy.

An Lan trở lại vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào ngón tay của Cố Lệ Vũ nhiều lần, chắc chắn rằng trên bàn tay đó có lưu lại màu xám của phấn viết bảng.

Nhưng, tại sao Cố Lệ Vũ lại giúp cậu?

Chẳng lẽ là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Nhìn thấy từ sai thì nhất định phải sửa lại cho đúng?

Giáo viên đứng trên bục giảng, đánh dấu từ đơn của từng người từ trên xuống dưới một lần, lấy ví dụ của mấy từ đó trong các câu thường dùng lúc làm bài luận, lại giải thích kỹ thêm lần nữa, cuối cùng kết luận: "Nếu mọi người có thể có viết chữ tiếng Anh đẹp như trò Cố Lệ Vũ, giám khảo chấm thi có lẽ sẽ châm chước cho thêm một hoặc hai điểm nữa."

Lúc này An Lan mới chú ý đến chữ viết trên bảng của Cố Lệ Vũ.

Nếu muốn nói kiểu chữ của cậu ta là kiểu chữ hoa thì lại thấy không có kiểu chữ hoa nào đẹp mà có cảm giác nội liễm, quý khí như vậy. Mỗi chữ đều lớn như nhau, không xê xích bao nhiêu, An Lan hoài nghi khi Cố Lệ Vũ luyện viết tay bảng chữ cái alphabet đều phải dùng thước đo qua một lần.

Hết giờ truy bài, tiết đầu tiên cũng là tiết tiếng Anh luôn, chuông vừa báo hết giờ, bụng An Lan đã sôi lên ùng ục.

Cậu đói bụng, nhưng tiết đầu tiên chỉ có mười phút nghỉ giữa giờ, không đủ để cậu chạy đến căng tin mua đồ ăn, bụng rỗng thật khó chịu, mà cũng sắp vào tiết số học rồi.

Kiều Sơ Lạc ngồi bên cạnh, dùng cùi chỏ đụng cậu: "Tớ nói này... sáng nay cậu không ăn sáng à?"

"Tớ có ăn rồi."

"Cậu ăn bao nhiêu? Sao giờ này đã đói rồi?"

"Một bát mì trộn, một cái bánh tiêu với một cốc sữa đậu nành." An Lan thì thào nói.

"Cậu ăn lắm vậy." Kiều Sơ Lạc ngoài miệng nói thế nhưng tay vẫn thò vào cặp sách, mò mò một lúc lâu mới tìm ra được nửa gói bánh Oreo cho cậu.

"Cảm ơn." An Lan lặng lẽ nhận lấy, còn cố ý đánh rơi bút xuống đất, giả vờ cúi người nhặt, rồi nhét bánh vào miệng.

"Rắc rắc rắc", An Lan trước giờ vẫn không thích ăn đồ ngọt, lần đầu tiên phát hiện ra Oreo hóa ra ăn lại ngon như vậy?

Sau khi ăn một miếng, liền không nhịn được mà ăn không ngừng.

An Lan gần đây rất dễ đói bụng, nhớ đến lời bác sĩ dặn dò hôm đi làm kiểm tra, có lẽ do cậu đang phân hóa thành alpha, chiều cao điên cuồng tăng trưởng nên đặc biệt cần nhiều dinh dưỡng.

Bánh quy ăn cũng gần hết rồi, cây bút cậu cố tình đánh rơi đã lăn đâu không biết?

An Lan nhìn xung quanh, phát hiện bút của cậu vậy mà lăn tới ... bên chân Tiếu Thần.

Má... Cây bút yêu thích nhất của cậu. Bảo cậu gọi Tiếu Thần nhờ cậu ta nhặt giùm ấy hả? Họa có khi cậu chán đời muốn tìm chết thôi.

Chỉ đành đợi đến lúc vị đại thần này tỉnh ngủ, đi ra ngoài. Nếu cậu ta không nhỡ chân đem bút của cậu giẫm hư thì cậu tự mình tới nhặt...

An Lan trơ mắt nhìn chằm chằm chỗ Tiếu Thần ngồi, một bàn tay thò xuống, nhặt bút của cậu lên — không phải Tiếu Thần đang ngủ sao? Cái tay kia là của ai vậy trời?

Dĩ nhiên là của Tiếu Thần, mi còn nghĩ có thể là ai?

Vị đại thần toán học này nhìn An Lan co quắp khóe miệng ngồi dưới gầm bàn, sợi tóc trên trán cậu ta xõa xuống, ít đi mấy phần phô trương lúc thường, ánh mắt giống như bắt quả tang mèo nhỏ đang ăn vụng cá khô.

Kiều Sơ Lạc chọc An Lan dưới gầm bàn, thầy toán thắc mắc tại sao An Lan cứ chui mãi ở phía dưới không chịu ngồi học cho tử tế, đã sắp đi đến chỗ cậu ngồi.

Lúc này, Tiếu Thần chợt ngồi thẳng dậy, chân cậu ta vốn dĩ đã dài, vừa duỗi thẳng ra, ghế cũng bị xê dịch theo kêu "Két" một tiếng, cả lớp đều nhìn sang đó, cũng thành công thu hút sự chú ý của giầy giáo.

Cậu ta dùng bút chọc chọc người ngồi đằng trước, nháy mắt ra hiệu về phía An Lan. Cậu bạn ngồi phía trước bị hù đến mức suýt tắt thở, còn đang rối rắm không biết có phải tại mình quấy rầy đến giấc ngủ của Tiếu Thần không, mãi đến khi Tiếu Thần nói "Đưa An Lan." Cậu bạn này mới mặt mày tái mét cầm bút truyền đến chỗ An Lan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!