04/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
"Làm sao, không phải cậu nói 'tôi chờ ở đây, cậu áp chế thử xem' sao? An Lan thử xong, cậu liền nổi giận, thật không có phong độ."
Diệp Vân cúi đầu, cười nhìn Tiếu Nam, giọng điệu nửa đùa nửa thật lại có cảm giác uy tín khó giải thích.
Từ cổ đến mang tai Tiếu Nam đều đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hẹn gặp lại trên sân đấu!"
Nụ cười của Diệp Vân càng lộ rõ: "Đúng vậy. Trong trường bắn không được dùng pheromone áp chế lẫn nhau."
Tiếu Nam cúi đầu, hiển nhiên là đang rất tức giận, đứng dậy đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mà Diệp Vân thì thản nhiên ngồi vào chỗ Tiếu Nam vừa rời đi, chống cằm, như có thâm ý mà nhìn An Lan.
"Trước đây tôi có ngửi thấy mùi pheromone của cậu, rất nhẹ như có như không, khiến người khác luôn muốn đến gần cậu để phân biệt."
An Lan sững sờ một chút, cậu chợt nhận ra Diệp Vân mặc dù anh tuấn, ít nói nhưng cậu ta vẫn là omega mà mình là một alpha tiêu chuẩn. Diệp Vân nói muốn đến gần để nhận biết mùi của mình thật sự khiến cậu hơi ngượng ngùng.
"Đừng có suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Vân chỉ hiếu kỳ về pheromone của cậu thôi." Thanh âm của Cố Lệ Vũ kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
"Tôi... Tôi biết."
"Pheromone mùi trúc xanh, quả thật rất đặc biệt." Diệp Vân híp mắt cười.
"Mùi trúc? Pheromone của tôi là mùi trúc sao?" An Lan nhìn Cố Lệ Vũ.
Cố Lệ Vũ khẽ gật đầu.
An Lan không kìm được, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
"Cậu cười cái gì?" Diệp Vân hỏi.
"Không có gì, không có gì..." An Lan phất tay, "Pheromone của tôi người bên cạnh đều biết là mùi gì, mà chính tôi lại không ngửi thấy được."
Diệp Vân dừng một chút: "Cậu không biết mùi pheromone của mình sao?"
"Không biết." An Lan đáp.
"Nhưng mà, bây giờ cũng không ngửi thấy nữa rồi. Phỏng chừng là vừa nãy, lúc cậu dạy dỗ Tiếu Nam đã dùng hết rồi." Diệp Vân chỉ chỉ về phía cửa vừa rồi Tiếu Nam rời đi.
Lúc này, Hứa Tinh Nhiên cũng bước vào, thấy ba người họ đang ngồi tán gẫu với nhau thì vô cùng kinh ngạc.
"Ba người các cậu nói chuyện gì mà hăng say thế? Huấn luyện viên Lâm đang hỏi tại sao mấy người chủ chốt trong trận đấu tập này còn chưa thèm đi ra đấy?"
"Bọn tôi đang nói về pheromone của An Lan, mùi trúc xanh thơm ngát, thế nhưng cậu ta lại không biết mùi vị pheromone của mình là như thế nào cả." Diệp Vân cười nói.
Hứa Tinh Nhiên liếc mắt nhìn Cố Lệ Vũ một cái, đáy mắt hiện lên một tia rét lạnh nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười, đi tới trước mặt An Lan, hơi cúi đầu nói: "Vậy thì An Lan, bây giờ cậu đã biết pheromone của mình có mùi vị như thế nào rồi sao?"
"Biết... Nhưng mà vẫn không ngửi thấy được." An Lan gãi gãi sau gáy.
Ánh mắt Hứa Tinh Nhiên rất sâu, như thể có vô vàn ý nghĩ không thể diễn tả bằng lời.
Ngay khi An Lan còn suy đoán thâm ý trong mắt Hứa Tinh Nhiên, cậu bỗng nghĩ tới, ngày đó ở ngoài cửa phòng KTV, chính mình có nghe thấy Hứa Tinh Nhiên cùng Tiếu Thần tán gẫu về mùi vị tin tức tố họ yêu thích – mùi trúc xanh.
Lúc đó cậu không để chuyện này ở trong lòng, bởi vì cậu cũng không biết mùi trúc xanh là loại mùi như thế nào, thế nhưng bây giờ... An Lan mở miệng không biết có nên hỏi đối phương, mùi trúc xanh kia là nói đến mùi tin tức tố của cậu hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!