Edit: Nhật Nhật (https://. wattpad. com/user/yuukute)
...
" Nhịp tim của em đập quá nhanh. Bác sĩ nói, đột ngột tiếp xúc với hormone nồng độ cao như vậy trong thời gian ngắn, nếu không thể giảm nó về mức bình thường ngay lập tức, em có thể sẽ chết. Người giúp em ở hiện trường là một alpha có tư chất rất cao, anh ta cắn em, truyền pheromone của mình cho em để giúp em trung hòa loại hormone kia.... Nếu không phải vậy thì hôm nay..."
Nói tới đây, trên mặt An Nguyên cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Người giúp em là ai? Em đi cảm ơn anh ta." An Lan chống người muốn ngồi dậy, nhưng một cơn choáng váng ập tới, lại ngã trở về trên gối.
"Không biết là ai. Người ta không để lại thông tin liên hệ." An Nguyên đáp.
An Lan sững sờ một chút, trong lòng không hiểu sao cảm thấy giác hụt hẫng.
Người nọ cứu cậu trong thời khắc nguy cấp nhất mà cậu lại không biết đó là ai.
Mẹ An nhắc nhở nói: "Chờ con khỏe lại chút nữa, cảnh sát có thể đến hỏi con mấy chuyện ở KTV, con nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu. Không cần phải miễn cưỡng bản thân."
"Con biết rồi."
An Lan lại ngủ thêm một chốc, đến hơn 6 giờ chiều thì đám Kiều Sơ Lạc, Hoa Mập cùng Trần Yếu Đuối đến thăm cậu.
Kiều Sơ Lạc vừa nhìn thấy An Lan, hai mắt liền đỏ bừng, nhào đến bên giường bệnh: "Đều là tại tớ, nếu tớ cùng cậu đi xuống thì đã không có chuyện gì rồi!"
An Lan sờ sờ đầu Kiều Sơ Lạc, thở dài: "Phải nói là may mắn cậu không đi cùng tớ. Nhỡ trúng phải cậu, hậu quả khó mà lường được."
An Lan nhớ đến tên cặn bã kia, trong lòng lại thấy kinh. Hắn tưởng cậu là omega nên mới dùng cái thứ đồ kia.
"Cậu không biết lúc cậu được đưa lên xe cấp cứu đáng sợ như thế nào đâu. Gọi kiểu gì cậu cũng không phản ứng... Dọa chết người." Kiều Sơ Lạc vừa nói vừa lau nước mắt.
Chính xác là một màn Tiểu Kiều khóc Công Cẩn. An Lan có cảm giác mình thật sự sắp đi chầu trời.
( Đã có giải thích về hai nhân vật Tiểu Kiều và Công Cẩn ở chương trước nhé. Ở đây ý An Lan là Tiểu Kiều khóc như vợ khóc tang chồng.)
"Vậy cậu có biết là ai cứu tớ không?" An Lan hỏi.
"Còn có thể là ai nữa, là mấy chú cảnh sát ấy." Kiều Sơ Lạc đáp.
"Họ tìm thấy tớ ở đâu?" An Lan lại hỏi.
"Trên ghế, ở bên ngoài nhà vệ sinh."
An Lan sờ sờ cổ mình, chẳng lẽ là cảnh sát cắn cậu?
Không đúng, tuy kí ức của cậu rất mơ hồ, nhưng vẫn có một chút ấn tượng. Lúc cậu hoảng sợ luống cuống ngồi trong buồng toilet, có người gõ cửa, còn gọi tên cậu.
"An Lan, cổ của cậu đau lắm hả? Ống tiêm đó có phải làm xương cổ cậu bị chấn thương rồi không?" Kiều Sơ Lạc lo lắng hỏi.
Chẳng may sơ ý, không kiểm tra kĩ rồi bị liệt toàn thân thì sao?
An Lan nhanh chóng an ủi cậu chàng, nói: "Không phải. Cậu đừng suy nghĩ lung tung."
Lúc này mẹ An quay trở lại, thấy là bạn học của An Lan đến thăm liền mang hoa quả đi rửa.
Hoa Mập cùng Trần Yếu Đuối nhiệt tình đi theo giúp đỡ, Kiều Sơ Lạc vốn cũng muốn đi, nhưng An Lan kéo cậu ta lại.
"Không phải chỗ bị cắm ống tiêm đau, mà là sau gáy của tớ bị cắn." An Lan nhỏ giọng nói thầm.
Kiều Sơ Lạc sửng sốt, tỉ mỉ quan sát An Lan rồi thốt ra một câu kinh thiên động địa: "Má! Nếu đều là O thì cậu đóng giả thành A với tớ là có ý gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!