Đại phu đã nhanh chóng chạy tới, Chu thị vội vàng đặt Trang Ngữ Sơn nằm ngang lên giường nệm ở trong phòng. Đại phu nâng tay bắt mạch, Trang Sĩ Dương vội vàng hỏi: "Ngữ Nhi bị sao vậy?"
Đại phu này là một người nam nhân trung niên. Hàn Nhạn chỉ nhìn ánh mắt ông cũng biết đây là một người khôn khéo, chắp tay nói với Trang Sĩ Dương: "Đại nhân đừng hoảng sợ, tiểu thư như vậy là vì bị trúng độc. Độc này sẽ khiến cho nạn nhân đau bụng không ngừng. Cũng may tiểu thư chỉ ăn một lượng ít. Lão phu sẽ viết một phương thuốc, tạm thời hốt hai thang thuốc về sắc cho tiểu thư uống, nghỉ ngơi khoảng hai ngày là khôi phục lại."
Trang Sĩ Dương vừa vội vàng sai người đi hốt thuốc, vừa nhờ đại phu bước sang xem xét bánh ngọt hình con thỏ trắng ở trên bàn. Thân ở nhà lớn, những chuyện tầm thường này đại phu ít nhiều cũng sẽ biết một chút. Chỉ thấy ông chần chừ trong chốc lát, liền bẻ bánh ngọt kia ra, để ở dưới mũi ngửi một cái, nhíu mày nói: "Trong bánh ngọt này, sợ là đã hạ không ít độc."
Trang Sĩ Dương lập tức hiểu ra, sai người lấy bạc trả cho đại phu rồi tiễn ông ra cửa, Hàn Nhạn để ý thấy, lúc đại phu kia gần đi đã liếc mắt với Chu thị, ánh mắt giao nhau dường như còn ẩn chứa ý nghĩ sâu xa.
Sau khi tiễn đại phu đi, Trang Sĩ Dương trở lại phòng khách, sai người kéo tên đầu bếp mới vừa bị đánh hai mươi gậy lên, trầm giọng nói: "Bây giờ ngươi mau nói cho ta biết, là ai đã bảo ngươi hạ độc vào trong bánh ngọt?"
Tên đầu bếp này tuy là một hạ nhân, nhưng ngày thường đều ăn ngon uống tốt, chưa từng phải chịu qua nhiều đau đớn như thế. Bỗng chốc bị đánh hai mươi gậy, người chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, khóe miệng vẫn còn chảy máu, nói: "Lão gia, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân không hề hạ độc."
Chu thị cũng bước nhanh về phía trước, vô cùng đau đớn nói: "Ngươi không hạ độc? Vậy tại sao đại phu lại nói bánh ngọt kia có vấn đề, càng không nói tới cây trâm vàng ở trong ngực ngươi. Nếu không phải là có người mua chuộc, một hạ nhân như ngươi, làm sao có được nó?"
Ánh mắt âm trầm của Trang Sĩ Dương nhìn chằm chằm tên hạ nhân kia: "Nói, cây trâm này là ai cho ngươi?"
Tên đầu bếp kia hô to kêu oan: "Lão gia, tiểu nhân thật sự không biết, là nha hoàn Hạnh Nhi ở bên cạnh Nhị phu nhân cho tiểu nhân, nói là nhìn thấy tiểu nhân cực khổ nên khen thưởng."
Cặp mắt của Lý ma ma hơi híp lại: "Cây trâm này có giá trị hơn mấy chục lượng bạc, một hạ nhân như ngươi, được khen thưởng như vậy cũng không phải là quá cao rồi sao. Đừng dội nước bẩn lên người Nhị phu nhân!"
Hàn Nhạn vẫn đứng quan sát ở một bên xem tình hình phát triển như thế nào, chỉ thấy Trang Cầm gắt gao cắn môi, sắc mặt Vãn di nương tái nhợt, gần như muốn ngất.
Trang Sĩ Dương chuyển sang nhìn Vãn di nương, lạnh lùng nói: "Cây trâm này thật sự là của ngươi?"
"Bẩm lão gia, đúng là của thiếp thân." Vãn di nương khó khăn đáp.
Lại nói bên này, Chu thị đã bắt đầu cảm thấy không đúng. Bà đã sớm mua chuộc người ở trong Phù Dung Viên, cũng biết rõ Mị thị tính toán điều gì, định tương kế tựu kế, muốn ả tự bê đá đập vào chân mình. Thế nhưng cây trâm này, tại sao lại trở thành vật của Vãn thị rồi?
Bà lập tức có chút sốt ruột, Vãn thị tính tình nhu nhược, đợi về sau từ từ dọn dẹp cũng không muộn. Bây giờ điều cấp thiết nhất là phải lật đổ Mị thị ngay lập tức, vì vậy bà đành mở miệng khuyên nhủ: "Lão gia, thiếp thân thấy Vãn tỷ tỷ là người hiền lành tốt bụng, đối xử với Ngữ Nhi cũng rất tốt. Sợ là trong đó còn có hiểu lầm gì đó, đừng để bị người ta lợi dụng."
Hàn Nhạn nheo mắt lại, tầm mắt rơi vào trên người Mị di nương, chỉ thấy lúc này sắc mặt bà ta đã lộ vẻ ung dung thoải mái, rõ ràng là đã biết từ trước.
"Cây trâm của ngươi, tại sao lại xuất hiện ở trên người của hạ nhân?" Trang Sĩ Dương nhìn người phụ nữ hiền lành chậm chạp kia, trong lòng quả thật là tức giận không thể kiềm được.
"Cây trâm của thiếp thân đã bị mất từ mấy ngày trước." Hai mắt của Vãn di nương rưng rưng, vẻ mặt không giống như đang giả bộ.
"Dẫn Hạnh Nhi lên đây!" Trang Sĩ Dương lạnh lùng sai bảo hạ nhân.
Hạnh Nhi là nha hoàn cận thân của Vãn di nương, lúc bị dẫn tới thì đã sợ hãi đến nỗi mặt không còn chút máu. Đúng lúc đó, tên đầu bếp vẫn luôn cắn rắng kiên trì kêu oan đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Là nàng ta! Ngày đó nàng ta nói phu nhân thấy tiểu nhân vất vả, chăm chỉ nấu ăn, nên thưởng cây trâm này cho tiểu nhân. Tiểu nhân vừa nhìn thấy cây trâm thì trong lòng vui mừng, nên... nên vội vàng đi hỏi thử giá của nó. Lúc ấy tiểu nhân liền rời khỏi phòng bếp, chỉ có nha hoàn này ở lại!
Nhất định là nàng ta đã hạ độc vào trong bánh!"
Trong mắt Hàn Nhạn thoáng hiện lên một tia mỉa mai. Mới vừa rồi còn ngậm chặt miệng không thể nói, trông thật đáng thương vô cùng. Bây giờ lại đột nhiên thay đổi khẩu cung. Trắng trợn ngậm máu phun người!
Trang Sĩ Dương giận dữ: "Chuyện ngươi nói là sự thật sao?"
Tên đầu bếp kia nôn ra một ngụm máu rồi mới nói: "Tuyệt đối không dám lừa gạt lão gia."
"Bốp" một tiếng, Trang Sĩ Dương tức giận ném vỡ ly trà trong tay, âm trầm tàn nhẫn nhìn Vãn di nương nói: "Chuyện tới nước này, ngươi còn có lời nào để nói?"
Trong mắt Vãn di nương thoáng hiện lên một tia tuyệt vọng, không thể tin nổi nhìn đầu bếp đã ngã quỵ ở trên mặt đất, lại hơi liếc nhìn Trang Sĩ Dương, chợt nhắm hai mắt lại.
Lại nghe thấy hai tiếng "bộp bộp", Trang Cầm đã quỳ rạp xuống đất, kêu oan: "Phụ thân, nhất định không phải là do di nương làm! Nếu như di nương thật sự có lòng hạ độc, cần gì để lại cây trâm kia để cho người ta bắt được. Huống chi di nương chưa bao giờ tranh cái gì... Phụ thân!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã ngập tràn nước mắt. Nhưng nếu để ý nhìn kỹ, liền có thể phát hiện được sự oán hận trong mắt nàng.
Hàn Nhạn thở dài một tiếng trong lòng. Vãn di nương bị người lấy ra làm lá chắn. Chu thị một lòng muốn lật đổ Mi di nương. Mị di nương lại là một người thủ đoạn, đổ hết mọi tai họa lên người Vãn di nương. Kết quả đấu đi đấu lại, người vô tội nhất lại phải chịu phạt.
Trang Sĩ Dương biết Trang Cầm nói rất có đạo lý, người trong phủ của mình có đức hạnh gì ông còn không rõ sao. Vãn di nương mặc dù không được sủng ái, nhưng nhiều năm qua vẫn an phận thủ thường, chưa từng để xảy ra sơ suất nào. Hôm nay lại muốn hạ độc hại con gái của mình, ngay cả ông cũng tuyệt đối không tin. Nhưng mà những lời này của Trang Cầm chính là đang nghi ngờ khả năng quản lý gia đình của ông, cho nên ông cực kỳ không thích: "Ngươi bớt lắm mồm đi!
Cũng chỉ là một tiện thiếp, tự coi mình là cái gì rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!