Chương 6: (Vô Đề)

"Sao lại buồn ngủ đến vậy?" Cảnh Ngôn không nhịn được nghiêng sang hỏi: "Tối qua em không ngủ à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Dạ" Bạch Lộ gật đầu mệt mỏi, khẽ nói: "Gần như là không ngủ."

"Em trai em gặp ác mộng, quấy cả đêm qua." Bạch Lộ nhẹ nhàng giải thích, Cảnh Ngôn nghe xong cũng im lặng.

Xe dừng lại trước đầu hẻm, Bạch Lộ mở dây an toàn xuống xe, bỗng như nhớ ra điều gì, quay đầu lại cười tươi tắn với Cảnh Ngôn.

"Hôm nay cảm ơn anh."

"Sao?" Cảnh Ngôn trong chốc lát không phản ứng lại.

"Cảm ơn anh dẫn em đi đánh bài, giúp em phát tài. Đúng rồi…" Bạch Lộ bỗng chăm chú nhìn anh.

"Hay là lần sau anh đừng dẫn em theo, loại hoạt động này có tính rủi ro cao." Cô cười rồi bình thản chào tạm biệt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh đi đường cẩn thận nhé!"

Bạch Lộ nói xong xuống xe đóng cửa. Cảnh Ngôn chăm chú nhìn theo bóng lưng thẳng tắp ấy, bỗng nhiên thấy tâm trạng không còn chút niềm vui.

Thật là, kiêu hãnh làm người ta phát ghét.

Dạo gần đây, nhiệt độ thành phố Lâm đột nhiên giảm xuống, những trận tuyết bắt đầu kéo đến dồn dập, nhuộm trắng cả một thành phố.

Gần đây trong đài không có việc gì, thế là phân công bọn họ ra ngoài phát bản tin đường phố.

Bạch Lộ mặc chiếc áo lông dày dặn, quấn người kín đáo, chân thấp chân cao chui qua đống tuyết cùng với Tiểu Lưu – người quay phim đài truyền hình.

Gió rét lạnh thấu xương, quay xong mấy bản tin tức nhỏ thì ngón tay Bạch Lộ cũng tê cóng suýt không cầm được micro, cô bắt đầu chảy nước mũi.

Bạch Lộ lấy khăn ra lau đi, hít hít cái mũi rồi tạm biệt Tiểu Lưu, trực tiếp bắt xe về nhà.

Bình thường cô hay đi ngoại cảnh, khi không có việc gì thì hầu như đều về thẳng nhà, vả lại hôm nay trong người không khỏe, Bạch Lộ lờ mờ cảm thấy hình như mình sắp ốm rồi.

Quả đúng như vậy, trên xe bật máy sưởi, về đến nhà thì đầu óc choáng váng. Nhà không có người, cửa phòng Bạch Tử Hiên đóng chặt.

Bạch Lộ không yên tâm mở cửa phòng ra xem, quả nhiên cậu đang chơi lắp gỗ, yên tĩnh đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, đến phòng khách lục ra hai gói thuốc bột ngâm xong, nấu nước nóng tắm rồi lên giường quấn chăn đi ngủ.

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, từ cửa sổ, ánh đèn đường lu mờ hắt vào trong, vài tia sáng rọi xuống nền nhà, tựa hồ có thể nhìn rõ được cảnh tượng trong phòng.

Đôi mắt nặng trĩu vừa mở đã khép lại, Bạch Lộ trở mình tiếp tục ngủ. Giữa lúc đang mơ màng thì có tiếng cười rất quen thuộc phát ra từ phòng khách, nhưng cũng đã lâu rồi chưa nghe thấy.

Trong đầu cô có một dây thần kinh nào đó căng lên, dồn sự chú ý vào động tĩnh bên ngoài. Tiếng cười đó liên tục vang lên, phát ra từ sự vui sướng trong lòng, xen lẫn một chút trẻ con.

Không phải là ảo giác.

Bạch Lộ cựa mình ngồi dậy, xỏ dép đi đến vặn cửa mở ra.

Ánh đèn sáng trưng chiếu thẳng vào mặt, Bạch Lộ mệt mỏi nheo mắt lại, tiếp đến thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Cảnh Ngôn đang chơi xếp gỗ cùng Bạch Tử Hiên trên sô pha ở phòng khách. Ngón tay anh vừa chạm nhẹ vào, Bạch Tử Hiên làm theo động tác của anh làm rơi vài miếng nhỏ, tiếp đến quan sát vài giây rồi phá lên cười vui sướng.

Cảnh Ngôn cũng nhìn cậu cười, đôi mắt cong nhẹ, khóe miệng mỉm chi, hàng lông mày giãn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!