Ở thời điểm Tạ Nhất kinh hồn táng đảm, cửa phòng hình vỏ sò bị đẩy ra.
Thương Khâu từ bên ngoài đi vào, một thân màu đen, vẫn là đẹp trai ngời ngời, phát lung tung hormone, giống như là Hoàng tử. Tạ Nhất thấy hắn không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Anh không sao chứ?"
Thương Khâu lắc lắc đầu. Hắn có pháp thuật. Nếu là người thường từ chỗ cao như vậy rơi xuống, tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ.
Thương Khâu tiến vào, những người cá liền lui ra, còn tri kỷ đóng cửa.
Tạ Nhất nói:
"Đây là nơi nào?"
Thương Khâu nói:
"Tôi cho rằng cậu đã đọc qua truyện cổ tích."
Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc lau mặt, nói:
"Truyện cổ tích đã lung tung rối loạn hết."
Tạ Nhất nhìn nhìn tay mình, nói:
"Tôi…… Tôi như thế nào biến trở về? Hiện tại là đêm sao?"
Thương Khâu lắc đầu nói:
"Không phải đêm. Cậu đột nhiên liền biến trở về hình người, hơn nữa không có biến đổi nữa."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Nguyền rủa đã giải trừ?"
Thương Khâu cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, bất quá bọn họ thật sự rớt vào hồ sữa, dưới nước là thủy cung của tiên cá, còn có công chúa Ariel.
Tạ Nhất nói trong chốc lát đột nhiên cảm thấy suy yếu, đặc biệt mệt, đành phải nằm xuống. Thương Khâu đỡ Tạ Nhất nằm xuống, đắp chăn, nói:
"Sắc mặt cậu không tốt, nghỉ ngơi trong chốc lát đi."
"Chúng ta khi nào lên đường?"
"Cái này không gấp."
Bọn họ đã đi tới hồ sữa, bước tiếp theo liền đi núi chocolate. Bất quá Thỏ Trắng tuy rằng nói đơn giản, nhưng mà hồ sữa cùng núi chocolate căn bản không gần nhau, cũng không biết cụ thể đi phương hướng nào, nếu đi nhầm sẽ chậm trễ thời gian.
Vừa rồi Thương Khâu đi hỏi thăm một chút. Nghe nói ncúi chocolate ở rất xa, nơi đó con người cư trú. Tiên cá sinh hoạt ở dưới nước, không cùng con người lui tới, cho nên cơ bản không ai biết núi chocolate ở nơi nào.
Ariel nói với Thương Khâu, cha nàng cũng chính là Quốc vương tiên cá biết núi chocolate ở nơi nào. Nhưng ông đã đi ra ngoài, trễ một chút mới trở về. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật Ariel, đến khi mở tiệc ông sẽ trở lại, đến lúc đó nàng sẽ hỏi ông ấy chỉ đường cho bọn họ.
Tạ Nhất nghe xong gật gật đầu, nói:
"Tôi đây… hơi mệt, phải ngủ một lát. Vì sao đột nhiên mệt như vậy, thực mỏi mệt…"
Tạ Nhất nói, mơ mơ màng màng liền ngủ rồi. Thương Khâu thấy sắc mặt Tạ Nhất không tốt, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt. Tạ Nhất theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Thương Khâu, giống như một con chim non.
Tiệc sinh nhật buổi tối cử hành, phi thường long trọng.
Tạ Nhất ngủ trong chốc lát, thực mau đã tỉnh. Là bị đánh thức, bởi vì các tiên cá ca hát, hơn nữa âm thanh giống tiếng cá heo biển, Tạ Nhất ngủ không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!