Nhiếp Tiểu Thiến nói, trực tiếp ghé vào cửa ngủ. Tạ Nhất vội vàng nói:
"Nè, tỉnh tỉnh, vào nhà ngủ tiếp."
Nhiếp Tiểu Thiến lúc này mới bò dậy, nói:
"Ờ ờ..."
Nói liền phải đi theo Thương Khâu cùng Tạ Nhất vào nhà, Thương Khâu dùng đôi mắt hình viên đạn nhàn nhạt nhìn, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức liền bò lại căn nhà nhỏ 40 mét vuông của Tạ Nhất.
Tạ Nhất thở dài, quả nhiên mèo con đáng tin hơn Nhiếp Tiểu Thiến.
Hai người vào cửa, Tiểu Trương còn chưa có nghỉ ngơi. Nhìn thấy bọn họ, hắn phi thường kích động, nói:
"Các người rốt cuộc đã trở về!"
Thương Khâu đi vào, từ trong ngăn tủ lấy ra thức ăn cho mèo, còn lấy cái chậu nước. Những con mèo con biết Thương Khâu muốn khao bọn chúng, lập tức lắc lư đuôi nhỏ, ngay ngắn trật tự chạy tới.
"Meo meo "
Thương Khâu khao mèo con, lúc này mới ngồi xuống, nói với Tiểu Trương.
"Về công viên giải trí, chúng tôi muốn biết một chút sự tình."
Tiểu Trương đương nhiên là biết gì nói hết. Thương Khâu nói về Amy, Tiểu Trương cũng vẻ mặt mê mang, nói:
"Cái gì? Người nước ngoài gây náo loạn là cổ đông chỗ chúng tôi? Cái… này trước nay tôi chưa nghe nói qua."
Thương Khâu nói:
"Cậu phải giúp chúng tôi hỏi thăm."
Tiểu Trương lập tức đáp ứng, rốt cuộc hiện tại hắn rất ngưỡng mộ Thương Khâu.
Thương Khâu nói Tiểu Trương ngày mai đi điều tra sự tình ở công viên giải trí. Hắn là nhân viên ở đó hẳn là tương đối dễ xuống tay. Hôm nay cũng đã trễ, mọi người liền đi ngủ.
Bởi vì đêm qua không ngủ đủ, bây giờ mọi người đều mệt nhọc. Tạ Nhất tắm rồi ngã vào giường liền muốn ngủ. Mơ mơ màng màng cảm giác giường đệm có chút lún xuống, là Thương Khâu cũng tắm xong rồi, nằm lên giường, sau đó tắt đèn.
Trong nháy mắt đèn tắt, Tạ Nhất tỉnh lại, một chút buồn ngủ cũng không có. Trong đầu chỉ quanh quẩn lời Thanh Cốt nói.
Mùi hương của mình đối với Thương Khâu mà nói, là thuốc kích thích!?
Tạ Nhất trở mình, một lát sau lại trở mình, cảm thấy cả người không dễ chịu. Trong chốc lát lại trở mình, bình quân hai phút trở một lần.
Nằm bên cạnh Thương Khâu vẫn luôn không nhúc nhích, lại đột nhiên nói:
"Ngủ không được?"
Tạ Nhất sợ tới mức giật mình, lập tức nói:
"Không không không… Ngủ rồi!"
Thương Khâu cũng trở mình, nằm nghiêng đối mặt Tạ Nhất. Trong bóng tối truyền đến tiếng cười trầm thấp của Thương Khâu, mang theo một tia từ tính, nghe hấp dẫn làm sao.
Tạ Nhất thật muốn vỗ miệng mình mấy cái.
Ngủ rồi còn nói được à!
Tạ Nhất đang ảo não, Thương Khâu thấp giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!