Thương Khâu cũng đi tới, duỗi tay chuẩn bị mở ngăn tủ của mình. Trong nháy mắt tay đụng tới cửa tủ, Thương Khâu đột nhiên thu tay trở về, phảng phất như đụng phải ngọn lửa đốt nóng.
Tạ Nhất kỳ quái nói:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu không nói gì, chỉ là nhíu nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc lên. Tạ Nhất cũng nghiêm túc. Mỗi lần Thương Khâu lộ ra biểu tình này sẽ có cái gì đó không tốt phát sinh. Tạ Nhất muốn hỏi, Thương Khâu lại nói:
"Lui ra phía sau."
Tạ Nhất càng mê mang, liền nghe được tiếng tí tách. Tạ Nhất theo âm thanh kia nhìn, phát hiện âm thanh là từ ngăn tủ chứa đồ của Thương Khâu phát ra. Có thứ gì đó sau cánh cửa đang từ từ tràn ra. Là……
"Máu!"
Tạ Nhất hô nhỏ một tiếng.
Là máu!
Máu từ góc tủ thay đồ của Thương Khâu chảy ra từng giọt một, càng ngày càng nhiều. Dọc theo cạnh tủ nhanh chóng chảy xuống dưới, trong thoáng chốc, đã tụ lại một vũng nhỏ trên mặt đất.
Chỗ này dùng thay đồ sau khi học bơi, vì để thoát nước, thiết kế có độ nghiêng. Máu nhỏ xuống mặt đất lập tức "lan rộng", "tràn ra", "tới gần" chỗ bọn họ đang đứng.
Tạ Nhất cảm giác hô hấp mình dồn dập. Thương Khâu ngăn Tạ Nhất đứng ở sau mình. Hắn lại là đi về phía trước. Tạ Nhất có chút khẩn trương, vội vàng thấp giọng nói:
"Thương Khâu……"
Thương Khâu không có quay đầu lại, chỉ là nâng tay ra dấu với Tạ Nhất. Sau đó hắn duỗi tay mở khóa ngăn tủ.
Loại tủ chứa đồ này thiết kế mật mã đơn giản. Thời điểm ban đầu người gửi đồ sẽ được cung cấp một mã nhỏ để khóa. Hiện tại mã khóa đã bị người ta mở ra, ngăn tủ cũng không có khóa.
Thương Khâu không cần nhập mã mở khóa, đem cửa mở ra. Cửa mở rộng máu theo cửa tủ tràn ra ồ ạt.
"A a a a a!!"
"Cứu mạng!!!"
"Chết người!! A... "
Lúc này, lớp bơi lội vừa tan, mọi người trò chuyện sôi nổi đi vào phòng thay đồ. Ngăn tủ của Thương Khâu gần cửa, những học viên đi vào nhìn thấy sợ tới mức mặt không còn chút máu, điên cuồng hô to lao ra ngoài.
Trong ngăn tủ của Thương Khâu là một đống huyết nhục mơ hồ, thịt nát tán loạn, máu tươi đầm đìa, toàn bộ ngăn tủ như hiện trường gây án. Quần áo Thương Khâu trộn lẫn máu tươi cùng thịt nát, còn có các loại khí quan nội tạng.
Trong nháy mắt Tạ Nhất muốn phun. Mở to hai mắt, cảm giác đồng tử đang cấp tốc co rút lại, lượng lớn máu tanh như ùa vào phổi, ghê tởm choáng váng từng đợt như say xe.
Tạ Nhất đột nhiên nhớ tới bọn họ nhận được một cái bánh bao máu, giọng có chút khàn khàn nói:
"Lại là trò đùa dai?"
Thương Khâu sắc mặt âm trầm nói:
"Là thịt người."
Người?
Tạ Nhất nghe thế thật sự không nhịn được, cổ giọng cuồn cuộn càng lúc càng lợi hại, nhanh che lại miệng mũi, sắc mặt tái xanh.
Thương Khâu nhìn thẳng chỗ huyết nhục mơ hồ, híp mắt, nói:
"Phẫn nộ…… Trả thù……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!