Chương 8: (Vô Đề)

Loại người gió chiều nào xoay chiều ấy, không có chút khí tiết, ai cũng khinh thường.

Ta mệt mỏi, phất tay: "Canh chừng kỹ vào, không được xảy ra sai sót. Miệng cũng bịt lại đi."

Cho đến khi bị lôi ra ngoài, Tác Ninh Hề vẫn còn đang chửi mắng ta.

Ta quay về tẩm điện, tháo trâm vòng, ngồi trước gương nhìn chính mình trong gương.

Trong đầu bỗng hiện lên cảnh nhiều năm về trước, Kỷ Thừa ôm ta, trốn trong đống tàn tích.

Ngoài khe hở là m.á. u chảy thành sông.

Người thân của ta bị quân Man Di m. ổ b.ụ.n. g bằng đại đao.

Đám người đó lấy việc nhục mạ t.h. i t.h. ể làm thú vui.

Khi ấy, ta đã thề, sẽ có một ngày, chính mắt mình nhìn thấy bọn chúng diệt vong.

Khi Kỷ Thừa tham gia võ cử, ta ngày đêm nấu cháo cho hắn, lo hắn ăn không đủ sức.

Ta quý mạng sống, vì sợ mình c.h.ế. t sớm thì chẳng thấy ngày bọn chúng đền tội.

Khi nằm xuống giường, Tạ Ngọc hơi cựa người.

Chăn đệm lập tức tràn ngập hương hoa dịu nhẹ từ thân thể ta.

"Hết giận chưa?"

Tạ Ngọc nhắm mắt, vòng tay ôm ta vào lòng: "Ngủ bao lâu rồi, tay lạnh cả rồi."

"Ngài biết rồi sao?"

"Nàng nói mớ bao nhiêu lần rồi, tai trẫm cũng mọc kén mất thôi."

Sống mũi ta cay xè, liền ôm chặt lấy hắn, rất lâu không nói được lời nào.

"Đừng khóc nữa."

Tạ Ngọc nhẹ giọng: "Trước kia trẫm bảo vệ nàng, bây giờ, vẫn vậy."

Ngoài trời mưa rơi lất phất, đêm thu se lạnh.

Ta mơ hồ nhớ lại những ngày cùng cha mẹ huynh đệ nơi đất Bắc.

Ký ức ấy, vì quá đỗi thê lương mà đã bị ta chôn sâu vào trong.

Chỉ nhớ rằng, người từng che chở ta khi ấy là Kỷ Thừa.

Còn bây giờ lại là một người khác.

13

Thời tiết chuyển lạnh, chiến sự phương Bắc ngày càng căng thẳng.

Trong thời gian ấy, Tác Ninh Hề quậy không ít phen.

Nhưng chẳng ai buồn để ý.

Đến khi vào đông, tin thắng trận từ biên ải truyền về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!