Tay Tạ Ngọc khựng lại giữa chừng khi đang cởi tay áo:
"Tưởng nàng nhớ trẫm, hóa ra lại là nhớ hắn?"
"Thiếp nhớ người mà."
Ta đỏ cả tai, lỡ miệng nói ra thật.
Hắn lập tức túm lấy ta, giọng trầm thấp đáng ngờ:
"Vậy còn muốn ngủ không?"
Ta rụt cổ lại: "Ngài bị bệnh, lỡ truyền sang cho thiếp thì sao…"
Tạ Ngọc tức đến bật cười:
"Tiểu vô tâm, sau này trẫm có băng hà, người đầu tiên chạy mất chắc chắn là nàng."
"Nào, lại đây, tối nay để trẫm ôm nàng ngủ."
Ta khổ sở ra mặt: "Thôi ạ… thiếp không muốn bị lây bệnh."
Tạ Ngọc nghẹn lời: "Chê trẫm à?"
Ta im thin thít, lùi lại vài bước.
Tạ Ngọc nửa tức nửa cười: "Đúng là cái nết không sửa nổi."
Sau khi rửa mặt, hắn liền lên giường ngủ.
Ta nghe tiếng hô hấp của hắn dần dần ổn định, bèn rón rén rời khỏi giường, trang điểm chỉnh tề rồi đến tẩm điện bên cạnh.
Kỷ Thừa mặc triều phục, ngồi trong góc điện.
Nghe thấy có tiếng động, hắn hơi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt mờ tối kia phản chiếu ánh đèn mờ nhạt, hiện lên bóng hình của ta.
Hắn không đứng dậy.
Chỉ xoay nhẹ đầu ngón tay, khẽ gọi: "Thường Thường."
Ta ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: "Kỷ tướng quân vì sao không chịu xuất chinh?"
Sắc mặt Kỷ Thừa chợt căng thẳng: "Chúng ta đã đến mức xa lạ như vậy rồi sao?"
Ta không đáp, lại hỏi: "Là vì Tác Ninh Hề sao?"
Kỷ Thừa mím môi: "Phải."
"Ninh nhi… không muốn ta tàn sát đồng tộc của nàng."
Tay ta dần siết chặt lại, đứng dậy, bước thẳng đến trước mặt Kỷ Thừa, nhìn hắn chằm chằm.
Ngay khoảnh khắc hắn định mở miệng, ta bất ngờ giơ tay lên, tát hắn một cái thật mạnh.
Chát!
Tiếng bạt tai vang dội khắp tẩm điện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!