Chương 6: (Vô Đề)

Ta hốt hoảng đến hồn phiêu phách tán:

"Ngài định làm gì vậy?"

"Đau lòng à?"

Tạ Ngọc chua chát: "Nàng nhìn hắn mấy lần, còn uống thêm mấy chén rượu."

"Thiếp đâu có…"

Ta lục lọi suy nghĩ, nhất thời chẳng tìm ra được lời nào dễ nghe.

Từ nhỏ đến lớn, ta hễ căng thẳng là lại làm chuyện quái gở.

Tạ Ngọc buông tay.

Mũi tên lao vút đi, nhắm thẳng vào lưng Kỷ Thừa.

Tim ta như ngừng đập.

Nếu Kỷ Thừa chết, quân đội tất loạn, cả triều đình cũng khó yên.

"Kỷ Thừa!"

"Keng!"

Mũi tên sượt qua cánh tay Kỷ Thừa, cắm phập vào thân cây phía trước.

Cũng đồng thời ghim chặt một con thỏ đã tắt thở.

Kỷ Thừa quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống: "Bệ hạ, là có ý gì?"

Tạ Ngọc thong dong giục ngựa tiến đến:

"Thường Thường muốn con thỏ nhỏ ấy. Làm Kỷ tướng quân hoảng sợ rồi."

Ta sợ đến mềm nhũn cả người, suýt nữa ngã khỏi ngựa.

Tạ Ngọc nhanh tay đỡ lấy ta, ghé sát bên tai.

Hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai ta.

"Nếu không muốn hắn chết, thì ngoan ngoãn dỗ trẫm vui."

Trong cơn hoảng loạn, ta liều mình hôn lên môi hắn.

Tạ Ngọc lúc đầu không phản ứng, mặc ta liều mạng trên môi hắn, để ta tự làm trò lố.

Đến khi ta luống cuống định dừng lại, hắn mới đột ngột ôm ghì ta vào lòng, lớn tiếng nói:

"Kỷ tướng quân, con thỏ này thưởng cho ngươi."

Nói xong, hắn siết dây cương, phi ngựa vút đi vào sâu trong rừng.

10

"Chậm một chút…"

Ngoài tiếng ta kinh hoảng van xin, chỉ còn tiếng gió rít xuyên qua rừng cây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!