Chương 4: (Vô Đề)

Trang phục của nàng ta lúc này đã hoàn toàn là kiểu mẫu dành cho chính thê.

Thật phong quang hiển hách.

Ta vừa định mở miệng, đã bị Tác Ninh Hề bóp lấy cằm.

Nàng ta thảnh thơi ngồi xổm trước mặt ta, khinh miệt nói:

"Nữ nhân ngu dốt, đến tình thế còn chẳng nhìn rõ. Đường muội của tướng quân bây giờ đã trở thành tâm đầu ý hợp của bệ hạ, phú quý chỉ là chuyện sớm muộn. Đáng tiếc, ngươi đừng mong có được những ngày tháng tốt đẹp như thế."

"Phì! Ta chẳng thèm!"

Lời mắng của ta khiến nàng ta cười lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh:

"Xé hết xiêm y của ả, sau này còn dùng để tiếp đãi quý nhân vào phủ cho tướng quân."

"Không được! Đừng chạm vào ta!"

Ta chưa từng chịu qua nỗi nhục này, ra sức vùng vẫy.

Mấy mụ đàn bà độc ác xông tới, bị ta cắn rách cả da, m.á. u chảy đầy tay, đau đến hét ầm lên.

Nhưng người đông thế mạnh, ta sao chống lại nổi?

Lúc Kỷ Thừa trở về phủ, ta đang bị đè xuống đất, y phục sắp bị lột sạch.

"Ngừng tay!"

Giọng hắn trầm xuống đầy giận dữ.

Hồng Trần Vô Định

Hắn bước tới, đá văng mụ già đang đè lên người ta.

Gọng kìm vừa buông lỏng.

Ta lăn một vòng, nằm rạp trên đất, thở hổn hển.

Tay vẫn còn nắm chặt một nhúm tóc vừa giật được từ ai đó.

Tác Ninh Hề khí thế thoắt chốc thu lại, dè dặt lên tiếng:

"Tướng quân, thiếp… là nàng ta chửi thiếp trước."

Mấy kẻ vừa ra tay cũng nín thinh.

Bọn họ đều cảm nhận được Kỷ Thừa đã thật sự nổi giận.

Kỷ Thừa không nói gì, chỉ cúi đầu, ánh mắt chằm chằm nhìn vào xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo của ta, nơi vẫn còn hằn vết hôn chưa tan sau đêm hoan ái với Tạ Ngọc.

Tác Ninh Hề còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Kỷ Thừa nhàn nhạt ngắt lời:

"Phu nhân thân thể không khoẻ, đưa nàng ấy về phòng nghỉ trước."

Lần này, người ra tay là thuộc hạ của chính Kỷ Thừa.

Chẳng mấy chốc, bọn hạ nhân liền giải tán sạch.

Cằm ta bỗng nhiên bị bóp chặt, Kỷ Thừa mạnh mẽ nâng đầu ta lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!