Chương 3: (Vô Đề)

Hắn tiện tay ném thánh chỉ vào lòng lão thái giám, rồi kéo ta – kẻ đang ngơ ngác tò mò – trở lại bên mình.

"Giờ thì có thể ở bên trẫm rồi chứ?"

"Thiếp… thiếp thật sự tự do rồi sao?"

Ta không dám tin nổi.

"Phải." – Giọng Tạ Ngọc ngắn gọn, kéo ta lên kiệu.

Suốt cả đoạn đường, ta vẫn chưa kịp phản ứng.

Còn nghiêng người ngó nghiêng vào lòng lão thái giám xem cho rõ.

Vào tới tẩm điện, ta lại hỏi: "Thánh chỉ của người có giá trị hơn thư hòa ly sao?"

"Ừ."

Tạ Ngọc cúi đầu, nghiêm túc tháo thắt lưng cho ta.

Vừa mới vui lên một chút, bàn tay hắn đã lách vào trong lớp áo nhỏ của ta.

"Thường Thường, bao giờ nàng mới cho trẫm một danh phận?"

Ta nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc lòng người kia, đưa tay chạm lên:

"Gian phu— á—"

Lời còn chưa dứt, đã bị Tạ Ngọc mạnh mẽ ôm lấy, ném thẳng vào trong màn.

"Đừng nói gì nữa."

6

Khi tỉnh dậy, trong phòng vẫn còn lượn lờ hương long tiên, mờ mịt như khói sương.

Ta trở mình một cái, cảm giác như thân thể này chẳng còn là của chính mình nữa.

Lúc mặc y phục, vô ý làm đổ chén trà, kinh động cung nữ ngoài cửa.

Các nàng nối đuôi nhau bước vào, đồng loạt cung kính hành lễ: 

"Nô tỳ tham kiến nương nương."

Ta dè dặt hỏi: "Nương nương nào vậy?"

"Một tiếng trước, bệ hạ vừa chính miệng phong cho nương nương."

Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, mặt ta lập tức đỏ bừng, còn xen lẫn một trận chột dạ.

Ta vội hỏi: "Thánh chỉ đâu?"

Cung nữ đáp:

"Nương nương chưa biết, thánh chỉ mà bệ hạ viết đêm qua, bị Trung Thư Tỉnh bác bỏ rồi. Họ nói như vậy sẽ làm d.a. o động quân tâm, bất lợi cho việc trị quốc."

"Sáng nay, vì chuyện đó mà bệ hạ sớm đã vào ngự thư phòng."

Trong lòng ta rối bời, bất chợt cảm thấy đầu của mình như đang đặt trên thớt, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!