Chương 1: (Vô Đề)

1

"Nghe lời một chút, phu quân của nàng đang đứng ngoài cửa. Chẳng lẽ nàng muốn trẫm gọi hắn vào?"

Trong Lưu Kim điện phảng phất hương trầm, giày thêu và xiêm y rơi vãi khắp nơi.

"Đừng mà..."

Ta dè dặt cầu xin.

Đổi lại là một tiếng cười khẽ của hắn: "Nàng đoán xem hắn tới làm gì?"

Ta không trả lời.

Người ở ngoài kia chính là phu quân ta, Kỷ Thừa.

Hắn đến để thỉnh ngự y cho công chúa nước địch.

Nay công chúa đã mang thai ba tháng, cách ba hôm lại sai hắn đến bắt mạch.

Ngoài bình phong, chợt vang lên tiếng của Kỷ Thừa:

"Bệ hạ, thần... còn một việc mạo muội xin thỉnh cầu."

Tạ Ngọc khựng lại, song không buông tha ta, giọng lạnh nhạt: "Nói."

"Công chúa đang thai nghén, không chịu được kinh động. Thần khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, ban cho nàng ấy một danh phận."

Tạ Ngọc hơi nhướng mày, nửa cười nửa không nhìn ta:

"Kỷ tướng quân, thê tử cùng ngươi kết tóc cũng đã được mấy năm, ngươi thật lòng làm vậy sao?"

Giọng Kỷ Thừa thản nhiên:

"Thần cùng Vân nương đã không còn chút tình nghĩa nào, để nàng ở vị trí thứ thiếp, cũng coi như không thẹn với nàng. Mong bệ hạ thành toàn."

Toàn thân ta cứng đờ, không thể tin nổi mà dán mắt nhìn bóng người sau tấm bình phong.

Rõ ràng hắn từng nói, hắn cùng công chúa địch quốc chỉ là diễn kịch.

Tạ Ngọc bật cười, gạt tay ta đang cầu khẩn, trầm giọng nói:

"Nghe rồi chứ? Hắn muốn nàng làm thiếp."

"... So với trẫm thì được mấy phần? Nàng muốn gì, trẫm đều có thể cho."

"Chuyện này sẽ bị phát hiện mất... thiếp không muốn bị dìm xuống hồ..."

Tạ Ngọc bật cười thành tiếng:

"Nhìn nàng mệt rồi, nói năng hồ đồ cả rồi. Có trẫm ở đây, ai dám dìm nàng?"

Xưa nay ta luôn là người ngoan ngoãn, chỉ biết im lặng ôm chặt lấy cổ hắn.

Hắn hiểu được ý ta, bật cười lạnh, rồi hướng ra ngoài nói với phu quân ta: "Chuẩn."

Chiếc trâm vàng bên tóc vang lên những tiếng va chạm lanh lảnh.

Nửa đoạn sau, ta chỉ biết khóc mãi không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!