Phó Thanh Vi lại hỏi thêm một lần nữa.
"Người vừa nói gì cơ?"
Ánh mắt của Mục Nhược Thủy khóa chặt trên làn da nơi cổ áo nàng, ra lệnh: "c** đ* ra."
Phó Thanh Vi: "……"
Do dự chưa tới một giây, Phó Thanh Vi nâng tay lên, chạm vào chiếc nút áo đầu tiên đang che đi chiếc cổ trắng như ngà voi.
Từng chiếc, từng chiếc nút một được mở ra từ từ.
Nàng tin rằng Quán chủ Mục sẽ không làm gì mình. Thứ nhất, hai người đều là phụ nữ; thứ hai, Mục Nhược Thủy không giống kiểu người sẽ có hứng thú với con người.
Quán chủ làm vậy chắc chắn phải có lý do riêng của cô.
Xương quai xanh, bờ vai, làn da được lộ ra ngày một nhiều. Khi ngón tay nàng chạm đến làn da hơi lạnh do nhiệt độ phòng, đôi tai nàng lại không kiểm soát được mà nóng bừng lên.
Dù cả hai không ai có ý nghĩ xấu, nhưng việc c** đ* ngay trước mặt nhau như thế này vẫn có phần vượt quá giới hạn.
Đôi tay Phó Thanh Vi dừng lại khi đang mở nút áo, bả vai hơi co vào trong, cằm khẽ hạ xuống, định quay lưng lại.
"Không được quay đi."
"......"
Phó Thanh Vi lúc này thật sự đỏ từ mặt, tai, cổ đến tận gót chân.
Nàng cố nén sự ngượng ngùng, tiếp tục mở nút áo. Chiếc áo ngủ của nàng là kiểu sơ mi trắng dài rộng rãi, che đi đôi chân thon dài, giờ chỉ còn lại hai chiếc nút cuối cùng, cảnh xuân trong trẻo hơn tuyết, chồi non mới nở bao phủ bởi hương thơm thoang thoảng.
"Dừng lại."
Áo của Phó Thanh Vi đã mở quá nửa. Vì trong nhà còn có người khác, nàng vẫn mặc nội y bên trong, nên thực sự không tính là quá hở hang.
Nhưng với Mục Nhược Thủy, như vậy đã đủ.
Áo mở một nửa, sắc xuân e ấp, nếu bỏ qua gương mặt trẻ trung của nàng, thân thể này đã phát triển rất đáng kinh ngạc.
Phó Thanh Vi từng soi gương và biết rõ rằng vóc dáng của mình đủ để thu hút rất nhiều người, bất kể nam hay nữ. Nhưng những người đó tuyệt đối không bao gồm Mục Nhược Thủy, ít nhất đó là điều nàng đã nghĩ cho đến giây trước đó.
Ngay lúc này, ánh mắt của Mục Nhược Thủy đang dán chặt vào ngực nàng.
Phó Thanh Vi: "……"
Mục Nhược Thủy: "Ngực em có một nốt ruồi đỏ."
Phó Thanh Vi: "Em không thích phụ... Gì cơ?"
Mục Nhược Thủy: "Phụ gì?"
Phó Thanh Vi lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
"Xin lỗi."
Nàng chỉ muốn mau chóng bỏ qua tình huống vừa rồi, chưa đợi Mục Nhược Thủy mở miệng lần nữa, đã vội nói nhanh: "Đúng vậy, có một nốt ruồi đỏ, ở trên ngực, rất kỳ lạ phải không?"
Nói xong, nàng chỉ muốn cắn lưỡi mình một cái. Có gì đáng kỳ lạ ở đây chứ?!
Mục Nhược Thủy lơ đễnh phụ họa một câu, rõ ràng chẳng mấy để tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!