Người muốn đọc sách, là độc giả, tác giả muốn cho độc giả thấy cái họ muốn đọc, mà Cố Hãn Hải thay đổi thân phận, đè bẹp kẻ địch, đá bay nam phụ độc ác, tất cả những điều này đều sảng* đến làm sợi tóc cũng run rẩy.
*Sướng, phê, dễ chịu.
Nhưng trên thực tế không ai muốn làm một pháo hôi, không ai muốn làm một đá kê chân* cả, mặc dù cậu không thay đổi được gì, nhưng ít nhất cậu hy vọng chủ sức lực ít ỏi của mình có thể làm được điều gì đó.
"Là như vậy sao?" Tịch Hạc khởi động xe, "Nếu con đã nói như vậy thì mẹ sẽ không nhúng tay vào.
"
*Bàn đạp.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, dường như không ngờ vậy mà dễ dàng được mẹ đồng ý như vậy, nhưng chẳng phải mẹ cậu có tính cách muốn gì nhất định sẽ có được sao?
"Làm sao vậy?" Tịch Hạc nhìn đứa trẻ nhỏ nhà mình ngồi ở ghế sau lúc này đang mở to đôi mắt tròn tròn nhìn mình, bà hỏi.
"Chẳng lẽ mẹ không tranh luận với con nhiều hơn sao?"
"Vì sao mẹ phải làm như vậy?" Tịch Hạc thản nhiên nói, "Người ưu tú khắp nơi đều có, hắn thật sự hiếm thấy nhưng chưa chắc là duy nhất, con thích thì cứ tự mình cầm chơi đi.
"
Nghiêm Thanh Viên nghe được mà ngây ngẩn, nói: "Con không có ý chơi đùa với Cố Hãn Hải.
"
"Đó là chuyện của con, con phải tự học cách tự cất đồ chơi của mình đi, nếu con quản không tốt, mẹ sẽ luôn can thiệp.
" Tịch Hạc nói xong sau đó hỏi, "Con về nhà với mẹ, hay là đến cái nhà nhỏ con thuê kia?"
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Con về nhà thuê ạ.
"
"Con hoàn toàn không định quay về sao?" Tịch Hạc nhíu mày.
"Không phải ạ, bởi vì ở đây đi học thuận tiện hơn, không phải mẹ nói bây giờ mọi người đều rất bận sao? Công việc vốn dĩ đã rất khó khăn, con không nên gây phiền phức trong nhà nữa.
"
Tịch Hạc hơi nhướng mày, cuối cùng khẽ cười nói: "Nếu con muốn vậy, mẹ không sao cả.
"
"Hay là mẹ để con xuống ở đây đi, vốn dĩ rất gần, con tự trở về là được ạ.
"
Tịch Hạc trực tiếp dừng xe ở ven đường, Nghiêm Thanh Viên xuống xe, hơi nghiêng đầu gõ cửa sổ xe, Tịch Hạc hơi hạ cửa sổ xe xuống.
"Mẹ ơi, chào mừng mẹ về nhà ạ, chờ công việc của mọi người không bận nữa, con sẽ trò chuyện với mẹ nhiều hơn.
"
Sắc mặt Tịch Hạc vốn có chút không vui rõ ràng có chút thay đổi, một tay để lên cửa sổ xe như vô tình lại như cố ý ừ một tiếng, Nghiêm Thanh Viên cũng không nói thêm gì nữa, tự động rời đi.
Tịch Hạc nhìn bóng lưng Nghiêm Thanh Viên, vươn tay vén mái tóc xoăn gọn gàng ra sau, lộ ra vầng trán trắng nõn, trên gương mặt mang theo chút phiền muộn, đột nhiên mở điện thoại gọi điện.
Bản thân Diêm Đàm vẫn luôn đi theo phía sau tiểu thiếu gia, nhận được cuộc gọi lạ, bản thân vốn muốn cúp máy, nhưng lại như bị ma xui quỷ khiến nhận cuộc gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!