Chương 25: Không Cách Nào Kiềm Chế

Cố Hãn Hải ngồi trên ghế phụ, từ đầu tới cuối không giao lưu với tài xế bên cạnh, tài xế có ý muốn nói mấy câu lại phát hiện Cố Hãn Hải vốn không để ý tới gã nên những lúc sau cũng chỉ lặng lẽ, dù sao hắn cũng là người tăng tiền làm thêm giờ.

Mặc dù Cố Hãn Hải không thích giao lưu với người khác không có nghĩa là năng lực giao tiếp của hắn không tốt, thiếu niên mười sáu tuổi tâm tư nhạy cảm phức tạp, một nhóm bạn cùng lớp tụ tập với nhau cũng rất phức tạp, nhưng Cố Hãn Hải cuối cùng vẫn có thể làm tất cả học sinh chịu phục, cũng đủ chứng minh năng lực giao tiếp của hắn.

Nhưng Cố Hãn Hải vây giờ, lại có chút như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên xuất hiện trước mắt, không ra nước ngoài làm hắn rất bất ngờ, mà từ đầu tới cuối Cố Hãn Hải không dò hỏi, thứ nhất là vì tôn trọng riêng tư của Nghiêm Thanh Viên, thứ hai là vì không biết bản thân nên dùng lập trường gì để đi hỏi hành trình của thiếu niên.

Nhưng, lúc hắn nhận được cuộc gọi điện thoại của Nghiêm Thanh Viên, lúc nhìn thấy thiếu niên ở bên cạnh hắn, Cố Hãn Hải không cách nào phủ định tâm trạng và cơ thể của hắn đều đang nhảy nhót.

Con người sẽ trở nên hưng phấn lúc nhìn thấy thứ họ thích, mà cho đến nay chỉ có Nghiêm Thanh Viên có thể làm đầu hắn trống rỗng.

Nhìn kính chiếu hậu của xe, Cố Hãn Hải trước sau đều chú ý chiếc xe đi theo bọn họ, mặc dù không nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, nhưng chỉ cần biết thiếu niên ở nơi cách mình không xa, Cố Hãn Hải sẽ cảm thấy an tâm.

Thân phận của bọn họ giống như cách biệt như một trời một vực, tất cả sự gần gũi của bọn họ đều là do Nghiêm Thanh Viên đơn phương cố gắng tới gần, Cố Hãn Hải biết bản thân rất ti tiện hưởng thụ sự thân mật của Nghiêm Thanh Viên, nhưng hắn kiềm chế không được.

Hắn có thể khống chế cảm xúc của mình, khống chế hành động của mình, lại không cách nào kiềm chế ánh mắt muốn nhìn Nghiêm Thanh Viên của mình, những lúc lơ đãng nhìn thấy thiếu niên đáng yêu quá mức sẽ kích thích tim đập thật nhanh.

"Chiếc xe đi theo sau cậu là bạn của cậu à? Kia cũng là xe của bạn cậu luôn hả?" Lúc này tài xế nhìn kính chiếu hậu nói, "Đó là siêu xe đó, hơn trăm vạn đó, sao cậu lại có được bạn như vậy hay thế, dọn nhà cũng tự mình giúp cậu một tay?"

Ánh mắt Cố Hãn Hải vì vậy mà u ám một chút, tài xế không chú ý tới, vô cùng cảm khái, người có tiền thật sự sẵn sàng chi tiền, loại người làm cực khổ cũng không kiếm được bao nhiêu như bọn họ thật sự rất hôm mộ vô cùng.

"Con người sinh ra đúng là đã có nghèo giàu sang hèn, tôi thấy cậu bé kia dọn mấy cái thùng đi như sắp lung lay té ngã tới nơi rồi, tôi còn tưởng cái thùng nó nặng thế nào, ai dè đâu rất nhẹ, đúng là sinh ra trong một gia đình tốt thì không cần phải lo lắng gì hết."

Tài xế đang nói thì bỗng cảm thấy không khí lạnh như băng, vô thức ngậm miệng lại, thiếu niên bên cạnh tay dài chân dài, lực áp bách vô cùng lớn, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng lại cố tình làm người ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn lúc này lạnh như băng, đột nhiên tài xế cảm thấy có chút khó thở.

"Người không thể lựa chọn sinh ra, nhưng có thể lựa chọn tương lai." Cố Hãn Hải hiếm thấy trả lời.

"Nhưng điểm sinh của rất nhiều người lại là điểm kết thúc của hầu hết mọi người mà? Điều này cậu không thể phủ nhận đâu, sinh ra trời sinh đã tốt chính là đứng trên vai của biết bao người, cậu xem xe của cậu bé kia, số tiền một chiếc cả đời này tôi cũng không dám tưởng đến." Tài xế có chút oán giận.

* ?,,, câu này ko chắc dịch đúng ko ????

"Nếu ông cho rằng đây là điểm kết thúc, ngay cả khi ông đạt tới thành tựu cao hơn thì cùng lắm cũng chỉ dừng bước ở đây." Tâm trạng Cố Hãn Hải rất bình tĩnh.

"Cậu bây giờ còn nhỏ, chưa nhận thức được cuộc sống gian khổ, chờ cậu trưởng thành sẽ biết muốn kiếm tiền khó đến mức nào, chân chính tiến vào xã hội sẽ biết xã hội này rất tàn khốc khắc nghiệt, đây cũng đâu là nơi cho trẻ em chơi nhà chòi đâu." Tài xế rất không vui và oán giận khi Cố Hãn Hải nói như vậy, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này không trải qua cực khổ mới có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.

"Bất cứ ai kiếm tiền cũng không dễ dàng cả, mục đích kiếm tiền cuối cùng đều là vì làm cuộc sống tốt hơn, không phải để làm người khác ghen ghét rồi khua môi múa mép*." Giọng điệu Cố Hãn Hải lành lạnh, dường như đang cố ý trào phúng tài xế, hắn rất ít khi sẽ thể hiện cảm xúc như vậy ra ngoài.

Tài xế cảm thấy bị chọc tức muốn điên, lúc này không nói nữa, ngậm miệng sắc mặt u ám lái xe, chửi ầm lên với chiếc xe đang tiến vào làn đường bên cạnh, cảm xúc cực kỳ nóng nảy cáu kỉnh và gắt gỏng.

Cố Hãn Hải hừ nhẹ một tiếng, như là trào phúng tài xế phẫn nộ điên cuồng một cách bất lực, lập tức khiến tài xế tức điên, trong xe có theo dõi, nếu gã thật sự nổi lên tranh chấp với khách, đến lúc đó có hại với gã.

Không có người nào là sống nhẹ nhàng trên đời này cả, mỗi người đều có sự vất vả của riêng mình, Cố Hãn Hải từ trước đến giờ chưa từng cho rằng cuộc sống của mình khốn khổ.

Thiếu niên được bọc trong gia đình chúng tinh củng nguyệt, nhưng Cố Hãn Hải vẫn luôn chú ý thiếu niên, hắn chưa bao giờ thấy thiếu niên tiếp xúc với bất cứ ai.

* nói năng ba hoa, khoác lác.

Hắn không phải cố ý xem, chỉ là thiếu niên chưa bao giờ kiêng dè hắn mỗi lần cậu mở công cụ trò chuyện.

Giao diện thông tin sạch sẽ, hoàn toàn không có bất cứ tin nhắn chưa đọc nào, ngay cả sau khi hắn đăng kí Wechat vẫn có khá nhiều bạn học và người quen thêm Wechat của hắn vào, thậm chí...! Wechat của hắn còn ồn áo náo nhiệt hơn thiếu niên.

Diêm Đàm nói, thiếu niên cũng không phải tính nết cởi mở, Cố Hãn Hải hắn tin đấy.

Những lúc thiếu niên lơ đãng, luôn sẽ lộ ra vẻ mặt hoang mang làm người đau lòng.

Đó là những gì hắn không thể nhìn thấy, cũng không cách nào biết là khốn cảnh gì.

Nghiêm Thanh Viên: Bọn tôi lạc rồi cậu ạ! (Ảnh mèo khóc lớn).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!