Edit: Linh | Beta: An Tĩnh
Lớp ba khối mười rất nổi tiếng trong trường.
Trường học thông báo mười lần thì đã có chín lần là tên học sinh ở lớp ba gây chuyện, những chuyện phạm lỗi nhiều vô số kể, một lần đã khiến lớp học nổi tiếng toàn trường.
Lâm Tống Tiện có một đám bạn, đều là con nhà giàu, ngày nào cũng quậy phá nghịch ngợm cùng cậu, ngoại trừ học tập thì giỏi đủ mọi thứ, có lẽ đều theo nguyên tắc vật hợp theo loài, đám người họ tụ tập một chỗ, hơn nữa còn ủng hộ cậu bất chấp một cách khó hiểu.
Gần đến giờ tan học, Trương Trạch ngồi phía sau đổi chỗ lên, ngang nhiên chạy đến bàn phía sau Tống Oanh, nam sinh kia rõ ràng đã quen thói, ôm sách thành thục đi qua.
Trương Trạch quay đầu qua, gương mặt trắng trẻo ngây thơ, nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn với hình tượng của cậu ta.
"A Tiện, tối nay đi đánh nhau nhá."
"?" Lâm Tống Tiện nhíu mày, hỏi trong im lặng.
"Vẫn là bọn bên Nhị Trung, không đánh không được, hôm nay em nhất định khiến chúng nó nhìn xem ai mới là chủ."
"…Mấy giờ?" Lâm Tống Tiện ngáp một cái, vò vò mái tóc.
"Tan học tập trung ở cổng trường."
Lòng Trương Trạch tràn đầy nhiệt huyết, thêm vài lời kích thích mạnh mẽ của Phương Kỳ Dương, Tống Oanh ngồi cạnh len lén nhìn, Lâm Tống Tiện đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cầm cây bút chuyển qua lại giữa mấy ngón tay, trên mặt là vẻ mông lung và lạnh nhạt xa cách náo nhiệt.
Phạm Nhã mở một trung tâm học thêm gần trường, dạy kèm cho các bạn nhỏ cấp một cấp hai, lớp đào tạo mới mở không lâu, ngoài bà ra thì bên trong còn có hai giáo viên làm thêm khác nữa.
Công việc Tống Chi Lâm thay đổi đột ngột, Phạm Nhã mất mấy tháng để chuyển nhượng lại cơ sở dạy thêm ở Gia Nam sang cho người khác, bản thân thì tìm địa chỉ mới bên Cẩm Thành lần nữa.
Lớp học thêm vẫn chưa hoàn toàn đi vào nền nếp, nhiều việc lại thiếu người nên lúc tan học, nếu Tống Oanh rảnh rỗi sẽ qua trông đám trẻ giúp, rồi tranh thủ làm bài tập của mình ở quầy tiếp tân.
Lúc nhóm Lâm Tống Tiện nghênh ngang đi lướt qua cửa, Tống Oanh đang ngồi xổm dưới sàn dỗ dành một đứa trẻ đang khóc to, cậu bé mới sáu bảy tuổi, bàn tay mũm mỉm lau lau nước mắt, khóc đổ mồ hôi, tóc trên trán ướt nhẹp, khóe miệng trề xuống tủi thân trông rất đáng thương.
Giọng của nữ sinh rất dịu dàng, cố gắng để giọng điệu mềm mại, miệng dỗ dành nhè nhẹ, dùng khăn giấy lau nước mắt với mồ hôi cho cậu.
"Mẹ sẽ nhanh đến đón em thôi, đừng khóc nữa được không, chị cho em ăn kẹo ha?"
Chữ ha nhẹ nhàng kéo dài, mềm mại tựa như ngô xoay nhuyễn, dường như sau khi nghe vậy, cảm xúc của cậu nhóc cũng bình tĩnh hơn đôi chút, chỉ còn thút tha thút thít, không còn khóc lớn như vừa rồi nữa.
"Vâng..…" Cậu bé nghẹn ngào đáp, trong âm thanh là sự nức nở đầy đáng thương. Tống Oanh thương đau lòng xoa đầu cậu bé, sau đó đứng dậy, dắt đứa bé vào bên trong.
Đứng ở xa xa còn có thể nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của cô truyền đến, xen lẫn tiếng gió rì rào cực kỳ thoải mái.
"Ngoan nào, đừng buồn nha, Tiểu Đồng ngoan nhất mà!"
Hai bên đường phố đều là cửa hàng và quấy bán nhỏ, tiếng người rao hàng vô cùng náo nhiệt.
Lâm Tống Tiện dừng bước chân, những người khác cũng vô thức đứng tại chỗ nhìn qua đó, đến khi người ta đã biến mất ở bên trong. Trương Trạch mới tò mò gãi gãi sống mũi.
"Đây chẳng phải người ở lớp chúng ta đó sao? Tống Oanh? Cậu ta đối xử với trẻ con kiên nhẫn thật."
"Dĩ nhiên rồi, tính cánh cô bạn này rất tốt, nếu không sao có thể ngồi cùng A Tiện chúng ta lâu như vậy được?" Phương Kỳ Dương liếc nhìn Lâm Tống Tiện với ánh mắt sâu xa rồi trêu ghẹo, ai ngờ người trong cuộc vốn còn chẳng quan tâm đến cậu ta.
Lâm Tống Tiện chẳng có tâm trạng gì, đi về phía trước, trong đầu vẫn là cảnh tượng vừa rồi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại nhớ đến ngày đó khi cô thổi vết thương cho mình, và cả câu nói không đau không đau kia nữa.
Hóa ra khi cô dỗ dành người khác đều sẽ giống nhau.
Trương Trạch và đám người bên Nhị Trung hẹn nhau trong một hẻm nhỏ ở khu chung cư cũ, chỗ này địa thế bằng phẳng, vị trí lại hẻo lánh, bình thường rất í tai đi ngang qua đây, rất thích hợp để đánh nhau.
Số lượng người hai bên khá đều nhau, đồng đúc đầy khí thế, đa số mọi người đều đã cố ý thay bộ đồng phục học sinh ra, đứng đối diện nhau với khí thế hung hăng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!