Editor: Mứt Chanh
Tô Chính hít hà một hơi, sợ tới mức mở to hai mắt, trừng đôi mắt tròn xoe hệt như là ông ta đã nhìn thấy thứ gì khó tin.
Tô Chính vội vàng lui hai bước, chiếc hộp trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Theo tiếng bước chân, đám người nối đuôi nhau bước vào.
Cầm đầu chính là đương kim thánh thượng Đại Tiết Tiết Trường Du, Tô Hoài Cẩn cũng theo sát bên cạnh.
Không chỉ như vậy phía sau hai người còn đi theo mười mấy tên binh lính.
Những binh lính đó tay cầm binh khí, còn áp giải một "phạm nhân".
Phạm nhân nọ hoảng sợ lúng túng bị vặn đưa về trước, trong miệng hét to: "Vì......! Vì sao bắt ta? Buông, buông ta ra! Buông ta ra......"
Tô Chính bình tĩnh nhìn sang, phạm nhân nọ sao mà quen mắt thế, chẳng phải là Lục Hoàng Tử nước Hình ngồi chung xe ngựa với mình đi tới sao?!
Tô Chính sợ hãi càng liên tục lui về phía sau, Tô Hoài Cẩn lập tức tiến lên rồi lạnh mặt nói: "Thừa tướng đại nhân, ngài tới đây làm gì? Tặng lễ à?"
Tô Hoài Cẩn bước về phía trước, Tô Chính liên tiếp lui về phía sau, đã lui về sảnh chính.
Ông ta thấy Tô Hoài Cẩn muốn cướp chiếc hộp trong lồng ngực mình thì vội vàng rụt hộp lại rồi ôm chặt vào trong ngực: "Kia......! Cái kia, thần là tới tìm Lữ......! Lữ đại nhân."
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: "Lữ Ngạn hôm nay trực ban ở trong cung, thân là Thừa tướng đại nhân đứng đầu mọi quan lại, ngài có thể không biết sao?"
"Không! Ta thật sự......! Ta thật sự không biết......"
Tô Chính vội vàng lắc đầu phủ nhận, Tô Hoài Cẩn nói: "Trong chiếc hộp này là cái gì?"
Tô Chính lại lui một bước, đã đụng vào chiếc ghế dựa trong đại sảnh nên không thể lui nữa mà run rẩy nói: "Này......! Đây là......! Là......"
Tô Hoài Cẩn lại đột nhiên khẽ quát một tiếng: "Chuyện tới bây giờ còn không nói thật à!?"
Tô Chính sợ tới mức giật mình ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, đầu đã đầy mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, giọng nói thì run rẩy cả một buổi cũng không tìm thấy giọng của mình.
Tiết Trường Du thì một bước xông lên cướp lấy, Tô Chính hét to một tiếng: "Không!"
Nhưng động tác của ông ta nào có nhanh bằng Tiết Trường Du, chiếc hộp trong tay đã không thấy tăm hơi đâu, ngay lập tức bị Tiết Trường Du đoạt mất.
Tô Chính sợ hãi liên tục thở phì phò, không ngừng run rẩy hệt như là bệnh tình nguy kịch.
Tiết Trường Du đoạt lấy hộp rồi mở ra với một tiếng "cạch!".
Tô Chính hít hà một hơi, Lục Hoàng Tử nước Hình bị áp giải lại là vẻ mặt tuyệt vọng.
Chiếc hộp vừa được mở ra đã nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng, bên trong vậy mà thật sự là tiểu công chúa.
Tiểu công chúa cuộn tròn trong chiếc hộp, còn chưa đến một tuổi, trông có vẻ đờ đẫn không tỉnh táo cho lắm, đôi mắt mở ra một chút rồi lại sớm nhắm lại, khóc đáng thương vô cùng.
Ngay cả khóc thút thít cũng chẳng còn sức để mà khóc nữa.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn thắt lại, vội vàng ôm con gái ra khỏi hộp, Tiết Trường Du sốt ruột: "Lữ Ngạn!"
Lữ Ngạn vội vàng chạy tới kiểm tra sơ qua cho tiểu công chúa rồi nói: "Mạch tượng hơi suy yếu, hẳn là cho tiểu công chúa ăn thứ gì rồi, thuốc còn chưa hết tác dụng."
Tiết Trường Du vừa nghe thế thì lập tức giận không thể át, một tiếng " rầm" vang lớn, trực tiếp nện chiếc hộp ở bên chân Tô Chính.
Tô Chính sợ hãi hét to một tiếng "A!", ngay sau đó "rầm!" quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng......! Tha mạng.....! tha mạng......! Này......! Đây đều là chủ ý của Lục Hoàng Tử nước Hình!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!