Chương 6: Mặt dày mày dạn?

Editor: Mứt Chanh

Tô Hoài Cẩn từ chính đường đi vào nội đường, vẫn luôn đi về phía bên trong mà trở về phòng.

Tiểu nha đầu Lục Y bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Tiểu thư, người thực sự có phúc khí! Thoạt nhìn Tứ hoàng tử dùng tình cảm vô cùng sâu đậm đối với người, căn bản không phải như bên ngoài luôn đồn đãi! Lục Y chỉ dùng đôi mắt nhìn ra là biết, Tô Cẩm Nhi kia hoàn toàn là tự mình ngã, khẳng định không đùa đâu!"

Tô Hoài Cẩn nghe Lục Y nói như vậy, không khỏi "Ha ——" cười thành tiếng, tựa hồ như đang nghe thấy một thứ gì đó đáng chê cười vậy.

Lục Y thiếu chút nữa cho là nàng đang cười ngốc, mặc dù vậy nhưng trên tay vẫn rót một chung trà nóng ấm áp cho Tô Hoài Cẩn. Tiểu thư vừa mới rơi xuống nước khẳng định là lạnh lắm. Hiện giờ lại là thời tiết cuối mùa thu, cho dù không uống một chung trà thì cũng có chút hơi nóng.

Lục Y đem chung trà đưa cho Tô Hoài Cẩn, sau đó lại bận rộn ném ra một cái lò sưởi nhỏ bằng tay để Tô Hoài Cẩn ôm trong tay sưởi ấm.

Tô Hoài Cẩn cười một trận, suýt chút nữa cười đến đau cả bụng rồi nói: "Lục Y, ngươi làm sao thấy được, Tứ hoàng tử đối với ta dùng tình cảm vô cùng sâu đậm?"

Lục Y nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu trả lời: "Tứ hoàng tử nhìn tiểu thư bằng ánh mắt thâm tình chân thành, cùng tiểu thư nói chuyện thì ngữ khí ôn nhu đa tình, trừ bỏ tiểu thư, đôi mắt ngài ấy không có bất luận một người nào khác, Tô Cẩm Nhi kia căn bản không lọt vào mắt Tứ hoàng tử...... À, còn có còn có!"

Lục Y cười nói: "Tiểu thư người không thấy được sao? Mới vừa rồi lúc Thái Tử quan tâm người, Tứ hoàng tử đều ăn giấm, ngay cả Thái Tử cũng dám chống đối, chưa từng từng có chuyện này xảy ra!"

Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, cái gì mà thâm tình chân thành, đó cũng chỉ là vì mượn sức thế lực Tô gia mà hư tình giả ý thôi.

Hơn nữa đừng nhìn dáng vẻ mặt lạnh tâm lạnh kia của Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, kỳ thật sau lưng cũng sẽ nói lời âu yếm, Tô Hoài Cẩn gả cho hắn nhiều năm như vậy, đã sớm lĩnh giáo triệt để rồi!

Còn nữa chính là chống đối Thái Tử.

Tứ hoàng tử luôn luôn hạ thấp nhưng cũng không đại biểu hắn không có dã tâm, kỳ thật trong bụng Tiết Trường Du đều là dã tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày đuôi cáo sẽ lộ ra ngoài.

Trước mắt Thái Tử đột nhiên đến thăm, Tô Hoài Cẩn cảm thấy Tiết Trường Du khẳng định là cảm giác được uy hiếp, biết Thái Tử cũng muốn mượn sức của thế lực Tô gia, bởi vậy mới có thể mở miệng chống đối.

Mà cũng không phải bởi vì nàng......

Tô Hoài Cẩn bưng chung trà lên rồi mở nắp trà, nhẹ nhàng thổi lá trà. Sương mù bốc lên che đi đôi mắt mê mang của nàng, khiến ánh mắt Tô Hoài Cẩn nhìn không rõ nữa.

Tô Hoài Cẩn đang uống trà, đột nhiên có người gõ cửa.

Lục Y nói: "Không biết là ai nữa để Lục Y đi xem!"

Nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài mở cửa. Lúc chạy đến ngoại thất, cánh cửa vừa lúc mở ra thì ngay tức khắc liền hoảng sợ, thế nhưng lại là Tứ hoàng tử Tiết Trường Du mà các nàng vừa nghị luận!

Tiết Trường Du một tay đặt ở phía sau, đứng thật thẳng người. Hắn đứng ở ngoài cửa nhìn thấy Lục Y mở cửa, liền nói: "Cẩn Nhi có ở đây không?"

Lục Y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Trường Du gần gũi như vậy, Tiết Trường Du dung mạo tuấn mỹ, lộ ra một cổ lạnh lùng cùng cương nghị. Lục Y suýt nữa đã bị lóa mắt, nàng còn chưa từng gặp qua một người tuấn mỹ đến như vậy.

Tuy rằng Thái Tử gia cũng thập phần anh tuấn, nhưng vẻ anh tuấn cùng ôn nhu kia lại hiền lành thân thiện, chỉ cảm thấy gần ngay trước mắt. Mà Tứ hoàng tử tài giỏi anh tuấn kia thì còn lại đều là xa cách, không thể nắm bắt được, càng khiến nó trở nên hấp dẫn hơn.

Lục Y nhanh chóng bái kiến Tiết Trường Du, sau đó nói: "Bẩm bẩm bẩm, tiểu thư ở bên trong."

Chỉ là không chờ Tiết Trường Du nói nữa, giọng Tô Hoài Cẩn đã từ nội thất lộ ra, nhàn nhạt nói: "Hoài Cẩn thân mình không khoẻ, không thể đứng dậy nghênh đón Vương gia."

Tứ hoàng tử Tiết Trường Du cũng không có một chút biểu tình không vui nào, còn khó có được mà mỉm cười một chút, càng khiến cho Lục Y lóa mắt.

Tiết Trường Du nói: "Thân mình nàng không khoẻ, ngàn vạn lần đừng đứng dậy, ta đây phải về rồi, Hoàng Thượng cho người đến phủ lệnh cho ta tiến cung, ngày mai ta lại đến thăm nàng."

Giọng Tô Hoài Cẩn vẫn là nhàn nhạt, không thấy gợn sóng, cũng không có tâm tình vui sướng như tiểu nữ tử, chỉ là nói: "Vương gia cùng Hoài Cẩn còn chưa thành hôn, hiện giờ xem ra, hôn ước cũng chưa thành định số, còn thỉnh Vương gia thận trọng lời nói việc làm, nơi này là khuê phòng của Hoài Cẩn. Nếu Vương gia tiến vào, khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian, còn thỉnh Vương gia tránh đi."

Lục Y nghe khẩu khí của tiểu thư, không khỏi gãi gãi ót, có chút mê mang mà chớp chớp mắt, không biết tiểu thư đây là làm sao vậy?

Lúc trước vào thời điểm tiểu thư cùng Tứ hoàng tử định ra hôn ước, tiểu thư còn thập phần vui vẻ, hiện giờ tại sao lại lãnh đạm như vậy?

Chẳng lẽ tiểu thư thật sự bị Tô Cẩm Nhi chọc tức? Bị Tứ hoàng tử khiến cho thương tâm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!