Chương 50: Trả lại gấp đôi

Editor: Mứt Chanh

Âm thanh bên tai Tô Hoài Cẩn vẫn còn đang tiếp tục.

Công chúa nhỏ nước Thương Dương nói: "Vậy...... Ta đi trước đây, ngày mai lại đến tìm ngươi nói chuyện."

Giọng Tô Cẩm Nhi cực kỳ dịu dàng, cười nói: "Phải rồi, đều đã trễ thế này, công chúa mau về dịch quán đi. Nếu trễ nữa, chỉ sợ vương tử phải lo lắng."

Tô Cẩm Nhi tươi cười, mời công chúa nhỏ nước Thương Dương về dịch quán.

Chỉ là vừa xoay người lại thì đột nhiên cười lạnh một tiếng, tưởng là công chúa nhỏ nước Thương Dương đã đi rồi, lầm bầm lầu bầu nhắc đi nhắc lại, đổi giọng điệu và nói bằng một giọng khó chịu: "Chẳng qua chỉ là công chúa nước rách nát mà xem mình là nhân vật gì lớn à? Nếu không phải bởi vì muốn lợi dụng ngươi thì ai rảnh ở chỗ này dỗ dành ngươi mãi?

Khóc lên như cha mẹ chết vậy, có đàn ông bị mù mới nhìn trúng."

Tô Hoài Cẩn nghe xong, thế nhưng một mình ở trong phòng nở nụ cười, bởi vì Tô Cẩm Nhi nói sao mà giống như đang nói ả ta vậy. Tô Cẩm Nhi cũng không nghĩ tới ả ta cũng khóc lên như cha mẹ chết à......

Tô Cẩm Nhi cũng không biết bản thân nói cách ngàn dặm vạn dặm mà Tô Hoài Cẩn nghe thấy, còn một mình nhắc đi nhắc lại.

"Mỗi ngày khóc, đủ phiền chết đi được! Cũng may, lần này chỉ sợ là ngay cả hài cốt của Tô Hoài Cẩn cũng không tìm được! Hừ! Tiện nhân chết tiệt này cũng có ngày hôm nay nhỉ? Cái lão già Tô Chính chưa chết kia còn lệnh người đi tìm, tìm kiếm cũng chỉ còn một bãi thịt nát! Chẳng thể đẹp hơn!"

Ngay sau đó Tô Cẩm Nhi thở dài một hơi, nói: "Đáng thương cho Trường Du ca ca của ta...... Nhưng ả tiện nhân Tô Hoài Cẩn kia đã chết, phủ Thừa tướng chỉ còn lại một người con gái là ta, còn sợ không gả được vào chỗ tốt à?"

Giọng nói tới đây thì bị cắt đứt, bên tai cũng chẳng vang lên tiếng động gì nữa.

Tô Hoài Cẩn nheo mắt, nghĩ thầm, chỉ sợ đáng thương nhất chính là ngươi, chờ mà xem......

Đích nữ Tô Hoài Cẩn của Thừa tướng và Tứ hoàng tử Tiết Trường Du rơi xuống vách núi, Hoàng Thượng tức giận lập tức sai người đi tìm, đồng thời cũng dùng thế lực của hai xưởng tìm kiếm, ngoại trừ tìm kiếm hai người rơi ở vách đá kia ra còn muốn tìm kiếm những tên thích khách, điều tra rõ xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật đến như vậy!

Bởi vì Hoàng Thượng tức giận nên bị bệnh hai ngày, Hoàng Hậu nương nương vì thể hiện bản thân dịu dàng hiền hậu cho nên qua đó kề bên, lúc này mới từ tẩm cung bước ra. Bên kia vừa lúc thấy được Thái Tử Tiết Ngọc chuẩn bị thượng triều.

Hoàng Hậu vội vàng giữ chặt con trai mới nói: "Lúc ta hầu hạ, nghe thấy Hoàng Thượng nói chuyện với Phương Thiên, vẫn mãi chưa tìm được thi thể."

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc cười nói: "Mẫu hậu, người gấp cài gì? Vách núi cao như vậy, rơi xuống đấy cũng biến thành thịt nát, cánh tay cẳng chân không chừng bay tứ tung đi nơi nào, cũng tìm kiếm chút thời gian thì sẽ không có biến cố gì đâu."

Hoàng Hậu nghe xong gật đầu mới nói: "Con ta nói phải."

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc lại cười một tiếng, như suy tư gì đó mới nói: "Vừa lúc, thật là muốn cái gì thì tới cái đó, cũng không biết là ai đi tìm thích khách thay chúng ta giải quyết mối họa trong lòngTiết Trường Du này!"

Hoàng Hậu cười nói: "Phải, chúng ta nhất định phải thắp hương, cung phụng hắn mới đúng."

Tiết Ngọc Ngọc híp mắt nói: "Hiện giờ Tiết Trường Du chết không toàn thây, thân tín kia của hắn đã bắt đầu như rắn mất đầu, chỉ cần con lại biểu hiện khoan hồng độ lượng một ít, chưa đến mấy ngày là có thể mượn sức tất cả phe phái của hắn. Dù sao Tiết Trường Du cũng đã chết, bọn họ áđặt cược nhầm chỗ cũng là thời điểm cải tà quy chính."

Hoàng Hậu vui vẻ ra mặt, nói: "Đúng rồi, đúng rồi! Mẹ đã chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, Thục Quý Phi ỷ vào bản thân được cưng chiều luôn thổi gió bên tai Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng trọng dụng con của ả. Hiện giờ Tiết Trường Du chết không toàn thây, ả ta lại không có con nối dõi khác, ta xem ả ta lấy cái gì tranh với ta!"

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc gật đầu: "Vậy con chúc mừng mẫu hậu trước."

Hoàng Hậu nói xong lại đột nhiên ưu sầu: "Chỉ là...... Con ta, con bé họ Tô đáng thương phủ Thừa tướng kia, ta thấy cũng là người tốt, không nghĩ tới lại rơi xuống núi, haizz...... Mẹ còn nghĩ chờ mai này tin nó từ hôn qua đi thì kêu con đến phủ Thừa tướng cầu hôn, cũng vừa lúc mượn sức nguyên lão hai triều Tô Chính!"

Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc không để bụng: "Mẫu hậu không cần lo lắng, dưới bầu trời này người con gái vừa xinh đẹp lại có quyền thế, đâu chỉ có một mình Tô Hoài Cẩn?"

Hoàng Hậu cười nói: "Mẹ chỉ sợ con thương tâm, dù sao thấy con rất để bụng con bé họ Tô kia, con không đặt trong lòng thì mẹ không lo lắng nữa, chỉ là......"

Tiết Ngọc Ngọc nói: "Sao ạ?"

Hoàng Hậu thở dài nói: "Chỉ là con nhóc Bình Nhi đã gặp con bé Họ Tô kia vài lần, thế nhưng lại có quan hệ tốt với nó như vậy kìa? Mấy ngày nay nghe nói đến chuyện Tô Hoài Cẩn rơi xuống núi thì vội vàng chạy đến chỗ ta hỏi thăm rất nhiều lần, nên con cũng khuyên nhủ nó đi."

Tiết Ngọc Ngọc xua tay: "Mẫu thân, con còn tưởng người lo lắng cái gì? Hàm Bình chẳng qua là con nhóc, thật vất vả mới có người chơi với nó, tất nhiên phải thương tâm hai ngày. Chờ qua cơn này, con bé tất nhiên cũng quên thôi, khuyên cái gì nữa?"

Phương Thiên phụng mệnh mang hai xưởng lên núi lục soát, đã qua hai ngày hắn mới đi gặp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vừa nghe xong suýt nữa lại bị bệnh, hiện giờ lại muốn đến phủ Thừa tướng trước, dù sao rơi xuống vực còn có con gái của Thừa tướng. Phương Thiên cần đến để báo cáo tiến độ lục soát trên núi một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!